Đối mặt với áp lực nặng nề , Cố Vân Khê vẫn mỉm ngọt ngào, thản nhiên đáp: " lẽ là phúc, chuyện dữ dường như đều hóa lành. nếu Mạc gia vẫn cố chấp như , chỉ vơ vét những điều của khác, đồng thời gieo rắc thêm tai ương, lúc nào cũng rắp tâm cướp đoạt, châm ngòi ly gián, đ.â.m c.h.é.m thị phi, chẳng là hành vi hạ lưu, thấp kém nhất ?”
Nụ của cô rạng rỡ như hoa, nhưng lời sắc bén như đao kiếm, khiến những mặt đều ngạc nhiên đến mức trợn mắt há hốc mồm, nhưng trong lòng cảm thấy hả hê. Rõ ràng, đây là một cô bé ngây thơ đáng yêu, mà là một đóa hoa hồng nhỏ đầy gai nhọn.
“À, nhân tiện, ngài cũng giúp gửi lời thăm hỏi ân cần đến vợ chồng Mạc lão gia. Nhắc nhở họ một tiếng, nếu rảnh rỗi, nhất định sẽ ghé qua 'chào hỏi' họ một chút.”
Cô cho mất hứng, nên bây giờ, đến lúc họ chuẩn cho việc chảy m.á.u thêm một chút nữa. Nếu dạy cho vài một bài học nhớ đời, e rằng họ sẽ bao giờ sợ.
Tim Mạc Nhị đập loạn xạ, vội vàng hỏi: “Rốt cuộc cô ý gì?”
Cố Vân Khê thèm để ý đến nữa, cô kéo nhẹ ống tay áo Hoắc Vân Sơn, nũng nịu: “Anh họ, đừng đây xem náo nhiệt nữa. Đi nhanh lên , em đói lắm đó.”
Hoắc Vân Sơn bật thành tiếng. Anh ngờ em gái bình tĩnh đến thế trong tình huống , hề chút sợ hãi nao núng nào, căn bản cần tay hỗ trợ.
“Chú Triệu, ông nội cháu nhờ cháu chuyển lời. Ông ông lỡ thất hẹn với chú nên bảo cháu mặt gửi lời xin chân thành.”
“Hoắc lão quá khách sáo .” Triệu Tước Sĩ , nhưng trong lòng đặc biệt tiếc nuối. Ông chẳng thể gì khác, “Hoắc lão gia đích gọi điện, lễ nghĩa thật sự chu đáo. Đáng tiếc, hệ thống an ninh của chúng xảy sự cố.” Ông vội vàng bay từ Châu Âu về, chính là để gặp Hoắc lão gia một , ai ngờ lỡ mất cơ hội.
Hoắc Vân Sơn khẽ , thông báo: "Ông nội cháu , tạm thời quyết định dành cho HK ba suất khám bệnh..."
Anh còn dứt lời, cả hội trường xôn xao, náo động.
Hoắc lão gia là ai cơ chứ? Ông là vị đại danh y chân chính, xưng tụng là Thần y. Dòng dõi y thuật đời đời, kinh nghiệm cùng các tài nguyên tích lũy đều vô cùng đồ sộ. Quan trọng nhất là y thuật của ông vô cùng lợi hại; ngay cả khi bệnh chỉ còn thoi thóp một thở, ông cũng thể cứu sống họ.
Người bình thường căn bản thể gặp ông. Dù cho họ thiếu tiền chữa bệnh, nhưng việc gặp ông còn xét đến cơ duyên, cầu xin đến mấy cũng chắc . Từ khi tin Hoắc lão gia sắp đến HK, sớm rục rịch chờ đợi, âm thầm tìm cách chạm mặt ông vài , đó sẽ tận dụng mối quan hệ để thể liên lạc với ông thời điểm mấu chốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-248.html.]
“Thật ? Cậu chắc chắn chứ?”
“ .” Hoắc Vân Sơn khẽ gật đầu xác nhận.
Một vị khách phản ứng nhanh nhất lập tức hô lớn: "! , ! Cho một suất khám bệnh đó!"
“Cả nữa! Cho nữa!”
Suất khám bệnh trân quý như , tiền cũng chắc mua , lập tức điên cuồng lao tranh giành.
Đôi mắt Triệu Tước Sĩ sáng rực lên. Bản ông mắc bệnh nặng gì, nhưng vợ ông thì bệnh tật triền miên. Các bác sĩ từng chẩn đoán rằng tình trạng của bà khả quan. Vì , suất khám đối với ông mà là vô cùng quý giá, ông nhất định .
“Vậy, Hoắc lão gia điều kiện gì kèm với ba suất khám ?”
Hoắc Vân Sơn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Ông nội cháu , tuổi tác, giới tính, phận địa vị đều quan trọng. ông chỉ duy nhất một yêu cầu: Đó là điều tra rõ vụ nổ b.o.m , và nghiêm trị hung thủ. Bất cứ ai thể thành việc , hoặc chỉ cần cung cấp bằng chứng hữu dụng, mang tính mấu chốt để phá án, ông sẽ tặng cho đó một suất."
Đây chính là cách ông cố tình lớn chuyện, quậy đục cái ao nước đang yên ả . Nếu tất cả các gia tộc mặt ở đây đều liên minh , thì một chuyện, một , căn bản thể giấu diếm lâu. Mỗi đều nhà, bạn bè, thích; trong đó thể thiếu vài đang mang bệnh nặng... Vì suất khám bệnh vô giá , tất cả sẽ dốc hết lực để đạt .
Đây chính là điểm cao minh của Hoắc lão gia. Với phận của ông, việc tự điều tra sẽ tiện, nhưng nếu cứ buông tha hung thủ một cách dễ dàng như , ông thể cam tâm? Cho dù hung thủ là một nhân vật lớn cỡ nào, dù quyền thế trong phạm vi quản lý của , thậm chí là một đại nhân vật với sức ảnh hưởng khổng lồ, thì khi bệnh tật ốm đau của yêu nhất, những thứ quyền lực đó còn đáng giá là bao? Quả nhiên hổ danh Hoắc lão, gừng càng già càng cay!
Cố Vân Khê chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt ngây thơ, đơn thuần nhất tiếp: "Ông ngoại cháu còn ..."
Những quen thuộc đều , một khi cô buông lời , chính là sắp sửa tung chiêu lớn. đáng tiếc, ai ở đây về sự đáng sợ của cô.
Phạm Khắc Hiếu
Chỉ Mạc Đại và Hoắc Vân Sơn hiểu da đầu bắt đầu tê dại.