Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 244

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:14:24
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoắc lão là từng trải, lão luyện cỡ nào cơ chứ, lập tức hiểu ý định của hai đứa. Ông thoáng nhíu mày, sắc mặt cực kỳ tồi tệ: "Tại thể như ? Làm thể..."

 

Biểu cảm trầm trọng khiến các chuyên gia trong đoàn lo lắng: "Tiểu Khê thế?"

 

Bình thường cô là cô bé lanh lợi, đáng yêu, vui vẻ, miệng ngọt xớt, nên trong đoàn đều yêu quý. Chẳng ai mong cô gặp chuyện may cả.

 

"Con bé..." Sắc mặt Hoắc lão gia ngưng trọng: "Tình huống phức tạp, Vân Sơn, chúng đưa em gái cháu bệnh viện ."

 

Hoắc Vân Sơn ôm chặt Cố Vân Khê, nháy mắt với ông nội: "Ông nội, bệnh tình của Tiểu Khê rõ ràng, mời các vị chuyên gia cùng đến hội chẩn giúp em ."

 

Hoắc lão về phía , ai nấy đều vội vàng bày tỏ sự đồng ý, thật tâm giúp đỡ. Trong lúc trò chuyện, đoàn đồng loạt ngoài. Mọi chuyện diễn quá nhanh, khiến kịp trở tay.

 

Thấy tất cả chuyên gia đều rời khỏi hội trường, một giọng từ phía hàng ghế sinh viên đột nhiên vang lên: "Các vị xin đừng ! Chúng khó khăn mới cơ hội gặp các chuyên gia từ Đại lục. Chúng còn lắng thêm những lời chỉ bảo. Cơ hội quý báu thế trong đời chỉ một duy nhất, nếu các vị cứ thế bỏ , chúng bây giờ?"

 

Nghe qua thì vẻ tha thiết, nhưng thâm ý cố tình châm ngòi chia rẽ đoàn thì quá rõ ràng.

 

"Việc tổ chức hoạt động vô cùng khó khăn, chủ trì tốn nhiều công sức và thời gian. Chúng cùng các sinh viên y khoa ở đây chờ đợi từ lâu, hy vọng buổi lễ nên gián đoạn. Hoắc lão gia, xin ngài đừng ..."

 

Thậm chí còn sinh viên xông tới ngăn cản. Hoắc Vân Sơn lớn tiếng gọi: "Không xong , Tiểu Khê nôn m.á.u nữa!" Anh kéo cánh tay Hoắc lão gia: "Ông nội, mau nhanh lên..."

 

Hoắc lão thấy vẻ mặt gấp gáp trong mắt , trong lòng càng thêm lo lắng, chút do dự mà bước nhanh theo .

 

Trước khi , ông quên lớn tiếng : "Các vị ở đây đều là những bác sĩ, y sĩ tương lai, ai cũng đều lòng nhân từ. tin rằng các vị sẽ vì một buổi giao lưu học thuật mà trơ mắt một sinh mạng sống sờ sờ gặp nguy hiểm. Tương lai còn nhiều cơ hội, chúng tùy thời điểm thể tổ chức một buổi giao lưu khác. đúng ?"

 

"Mạng quan trọng hơn, giao lưu học thuật tính là gì chứ!" Một chuyên gia của Hồng Kông cũng theo sát phía , động viên: "Hoắc lão gia, ngài mau , cứu là quan trọng nhất."

 

Đây là hậu nhân của Hoắc lão gia, nếu may xảy chuyện gì đất Hồng Kông, e rằng sẽ vô cùng phiền phức. Hơn nữa, cô gái đang nôn m.á.u , điều khiến khỏi suy nghĩ, rốt cuộc là bệnh tình nghiêm trọng, là...

 

Cố Vân Khê đầu thoáng qua. Bên trong còn nhiều sinh viên y khoa. Cô khẽ nhíu mày. Ma mới quả b.o.m đặt ở vị trí nào, lỡ như khắp nơi đều là b.o.m thì ? Ở đây bao nhiêu sinh viên vô tội, họ còn trẻ, nhiệt huyết như , một tương lai vẫn đang chờ đợi họ phía .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-244.html.]

Cô yếu ớt đề nghị: "Hãy bảo các em sinh viên ngoài hết , tập trung ở sân thể dục. Chúng dành vài suất, để chuyên gia Đông y trong đoàn đại biểu của chúng khám bệnh miễn phí cho họ."

 

"Trong tình huống cấp bách thế mà còn nghĩ cho khác, Tiểu Khê, cô thật sự quá nhân hậu."

 

Các sinh viên y học mừng rỡ, ngờ chuyện như thế. Lập tức, tất cả đồng loạt đổ khỏi hội trường. Mặc dù định cản họ , nhưng thể chống làn sóng sinh viên y khoa đông đảo đang hăm hở chạy về phía sân thể dục.

 

Hoắc Vân Sơn dẫn theo chuyên gia của đoàn đầu, các sinh viên theo sát phía .

 

Vừa lúc rời khỏi tòa nhà, một tiếng ầm ầm thật lớn, vang dội kinh hoàng, đột ngột vọng từ phía .

Phạm Khắc Hiếu

 

Mọi đầu , sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Tòa nhà lớn nãy họ còn ở đó, nay sụp đổ chỉ trong tích tắc.

 

Đó là một vụ nổ bom!

 

Nếu chậm chân, tất cả chôn vùi đống đổ nát, tan xác bên trong. Quá kinh khủng!

 

Những sinh viên trẻ tuổi run rẩy vì sợ hãi, càng nghĩ càng thấy rùng . Ai nấy đều bật , la hét, gọi tên , hiện trường phút chốc trở nên hỗn loạn tột độ.

 

Một vị giáo sư lắp bắp, môi run rẩy: “Đây... đây là nơi chúng ? Chúng thoát c.h.ế.t trong gang tấc, cảm giác như chạm tay lưỡi hái tử thần.”

 

thế.” Hoắc Vân Sơn im lặng, vẻ mặt vô cùng trầm trọng. Thực , ban đầu cũng dám chắc chắn cảnh báo là thật giả, chỉ là mạo hiểm dù chỉ một phần trăm, nên mới hành động dứt khoát như . Không ngờ, nơi thật sự cài bom.

 

Hơn nữa, sức phá hoại lớn như , chứng tỏ hung thủ đặt chỉ một quả! Chúng độc ác đến mức ngay cả những sinh viên y khoa vô tội cũng buông tha!

 

Cố Vân Khê nhảy khỏi xe, vững vàng mặt đất, nhanh chóng đỡ Hoắc lão: “Mọi nhanh lên, càng nhanh càng . e rằng hung thủ vẫn còn ẩn trong bóng tối, nếu kế hoạch thất bại, họ sẽ tiếp tục tay.”

 

Mọi như tỉnh mộng, tranh đuổi theo ngoài. Hoắc Vân Sơn cùng mấy nhân viên công tác trực tiếp hộ tống họ.

 

Phải đến khi tất cả yên vị an xe buýt, mới thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cuộc gặp gỡ đang yên đang lành, biến thành một vụ khủng bố suýt c.h.ế.t như ?

 

 

Loading...