Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 242

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:14:22
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Còn Mạc gia thì ? Họ là một gia tộc tài phiệt lớn ở HK, lập trường... coi như là trung lập . Chỉ là, con cháu Mạc gia cũng dạng . Nếu may họ gây phiền toái gì, chắc chắn sẽ liên lụy đến Cố Vân Khê. Nếu , chi bằng ngay từ đầu dứt khoát nhận. Hơn nữa, những trưởng bối như thế cũng là một nỗi khổ tâm lớn.

 

Cố Vân Khê giơ ngón tay cái lên, khen ngay: " đúng, vẫn là ngài lợi hại nhất, liếc mắt một cái thấu mưu tính của Mạc gia.”

 

Hoắc lão khỏi bật , tiểu hồ ly , chẳng trong lòng cô sớm tính toán kỹ lưỡng chuyện .

 

Thân phận Hoắc lão vô cùng đặc thù. Chỉ ngày đầu tiên là công khai lộ trình, còn đó hoạt động đều giữ bí mật nghiêm ngặt. Cơ hội gặp gỡ hiếm hoi chỉ một . Về gặp ông, e rằng đến Đại lục.

 

Còn các chuyên gia khác thì vẫn tiếp tục lịch trình việc kéo dài một tuần.

 

Ngày đầu tiên hai chuyến , thêm một bữa tiệc buổi tối.

 

Buổi chiều, đoàn đến Học viện Y tế HK để tham gia giao lưu học thuật, chia sẻ những thành quả y học mới nhất của hai bên, đồng thời trao đổi kinh nghiệm, thảo luận về hướng kết hợp giữa Đông y và Tây y.

 

Đây là khoa học chính quy hàng đầu tại HK. Mỗi năm, lượng đăng ký ghi danh lớn, nhưng chỉ nhóm sinh viên thành tích xuất sắc nhất mới thể đặt chân trường . Hai nghề nghiệp thu nhập cao nhất ở HK chính là bác sĩ và luật sư.

 

Phòng học lớn chật kín sinh viên y khoa tin vội vàng chạy đến, một cơ hội quý giá như ai cũng bỏ lỡ.

 

Các chuyên gia sân khấu trao đổi, trợ giáo một bên gõ máy ghi chép, sinh viên y khoa sân khấu như say mê .

 

Cố Vân Khê yên lặng ở một góc, chăm chú lắng . Hoắc Vân Sơn bên cạnh, nhịn hỏi cô: “Cô hiểu ?”

 

Phạm Khắc Hiếu

“Chỉ hiểu một phần.” Cố Vân Khê một động tác tay (chỉ một phần ba), tự trêu : "Chắc ngốc lắm, ?”

 

Hoắc Vân Sơn: Anh chẳng hiểu gì hết, gì bây giờ? Cái cảm giác choáng ngợp thật sự khiến phát điên.

 

“Trong tay cô đang cầm cái gì?”

 

Cố Vân Khê mở bàn tay , đó là một chiếc máy nhỏ màu bạc, lớn bằng lòng bàn tay.

 

“Là máy ghi âm, cơ hội hiếm , ghi .”

 

Hoắc Vân Sơn khẩy: “Cô định theo con đường , phí thời gian gì. Làm ơn để một con đường sống cho sinh viên y khoa bọn chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-242.html.]

 

“Anh chuyện cũng thú vị đấy.” Cố Vân Khê bĩu môi. “Nhỡ bỗng dưng đổi ý thì ? Có thêm cái chẳng hơn ?”

 

Hoắc Vân Sơn thể lý giải cấu tạo bộ não của các thiên tài như cô. Họ học đến mức kiệt sức, là học mấy thứ để giải trí?

 

“Chiếc máy ghi âm trông tiện lợi thật đấy, nhãn hiệu gì ? Cô mua ở Hồng Kông ? Cô ngoài từ lúc nào thế?”

 

tự .” Cố Vân Khê nhẹ nhàng đáp.

 

Hoắc Vân Sơn lập tức cứng đờ . Lại nữa ! Cái cảm giác quen thuộc đến rợn ập đến. Lần kéo cô tới quân doanh, cô mò mẫm một cái máy kỳ quái , giờ tái diễn ? Sao cô rút kinh nghiệm chút nào ?

 

Cố Vân Khê liếc xéo : “Chẳng thiên phú của ở lĩnh vực từ lâu ? Cần gì kinh ngạc như ?”

 

Anh lúc nào cơ? Hoắc Vân Sơn thấy nhói cả hàm, “Chỉ chức năng ghi âm thôi ?”

 

Cố Vân Khê mỉm híp mắt giới thiệu: “Thu âm, phát thanh, và ghi âm, ba chức năng. Khi ngoài nhàm chán thì dùng để giải khuây thôi. Anh cũng máy thu âm bây giờ quá to, tiện mang theo mà.”

 

“Khi còn ở trong quân doanh, rảnh rỗi nên thích nghịch mấy thứ đồ cổ quái lạ lùng . Cuộc sống quân đội khô khan quá, cơm căn tin thì chán, xem TV cũng bất tiện, đương nhiên tự tìm thú vui cho để bớt tẻ nhạt chứ.”

 

Hoắc Vân Sơn nên lời, cái máy tí hon công năng mạnh mẽ đến thế ? Quả nhiên là Cố Vân Khê.

 

Máy thu âm thời đại cồng kềnh, như của cô, thể cất gọn gàng trong túi. Làm thể chế tạo nó một cách dễ dàng như ? Mà thôi, bất cứ điều kỳ diệu nào xảy với Cố Vân Khê đều trở nên bình thường.

 

là nghiên cứu sinh bình thường, mà là một thiên tài cực phẩm.

 

“Vậy cái vì ngại giảng bài nhiều đến đau họng ?”

 

.” Hễ rảnh là Cố Vân Khê kéo giảng bài, thậm chí nhân viên kỹ thuật cũng tới . Một , hai cô còn chịu , nhưng đến thứ ba trở thì cô bắt đầu thấy chán đến c.h.ế.t. Bình thường cô chỉ dạy một , đó để cho học sinh giỏi nhất dạy , cô nào rảnh rỗi như .

 

Hoắc Vân Sơn thấy hứng thú, liền hỏi: “Cho xem chút ?”

 

Ai mà mê công nghệ cao chứ? Đặc biệt với một mê vũ khí quân sự như , loại thiết điện tử càng khiến tò mò.

 

 

Loading...