Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 240

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:14:14
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lúc nghỉ ngơi, bốn phía , ông nhịn nhẹ giọng : "Nếu , con dứt khoát theo học y ? sẽ đích dạy dỗ con.”

 

Yêu cầu như , nếu đổi khác, bao nhiêu vui mừng.

 

“Không .” Cố Vân Khê còn mở miệng, Hoắc Vân Sơn kiên quyết cự tuyệt: “Cô thích hợp với con đường nghiên cứu khoa học hơn là nghề y . Ông trong lĩnh vực đó, cô giỏi đến mức nào .”

 

Hoắc lão gia tức giận trừng mắt . Bản hứng thú với y thuật thì thôi , còn ngăn cản cho khác học?

 

Trước cửa chính lúc chợt truyền đến tiếng ồn ào, Hoắc Vân Sơn lên, hỏi: “Làm ?”

 

“Có Mạc gia đến gặp.”

 

Hoắc lão bình thản : "Nói cho họ , ba ngày nữa mới rảnh. Ba ngày còn bận đến bệnh viện châm cứu cho Tề Thiệu."

 

“Vâng.”

 

nhân viên nhanh chóng : "Ông Mạc Nhị gặp cô Cố Vân Khê. Ngài bảo chuyện cần riêng với cô ."

 

Cố Vân Khê nhíu mày. Cái đám Mạc gia , nếu gặp cô thì họ sẽ chịu thôi . "Vậy để ngoài gặp họ một lát."

 

Hoắc lão trầm ngâm giây lát, : "Cho họ , chuyện ở đây luôn." Ông đảm bảo Cố Vân Khê ai bắt nạt. Cô bé là do ông đưa đến, nên ông trách nhiệm đưa cô an trở về.

 

Mặc dù Cố Vân Khê dễ bắt nạt, nhưng hình nhỏ nhắn cùng gương mặt non nớt của cô, dễ dàng bỏ qua tính cách thực sự bên trong, và tự động chở che, bảo vệ cô.

 

Cha con Mạc Nhị bước , lập tức chào hỏi Hoắc lão, trò chuyện xã giao vài câu mới sang Cố Vân Khê.

 

“Tiểu Khê, đến HK về thăm nhà? Ông nội nhớ cháu lắm.” Giọng Mạc Nhị vô cùng thiết, ấm áp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-240.html.]

 

Hoắc lão: ... Ông nội nào thế? Thật vô lý!

 

Cố Vân Khê hề ngạc nhiên cách họ chuyện. Mạc gia là bậc thầy của thói đạo đức giả. Họ giỏi dùng thủ đoạn, bản tính nhẫn tâm độc ác. Chính vì thế mà cuộc chiến thừa kế năm xưa mới diễn khốc liệt, đến mức cá lớn nuốt cá bé như hiện tại.

 

Đáng tiếc, ông gặp cô.

 

“Ông Mạc Nhị? Lần đầu gặp mặt, hân hạnh.” Giọng điệu của cô khách sáo lạnh nhạt, đối lập với sự nhiệt tình của Mạc Nhị. Cô cố ý nhấn mạnh, ám chỉ rằng đây là đầu họ gặp , đừng nên vơ thích một cách tùy tiện.

 

Vẻ mặt Mạc Nhị cứng đờ, vẻ vô cùng tổn thương: "Tiểu Khê, chú là chú ruột của cháu, cha chú cũng là ông ruột của cháu. Chúng một nhà, dù đ.á.n.h gãy xương cũng còn thể nối gân ..." Ông cố ý đến đây thăm dò thái độ của Cố Vân Khê để điều chỉnh phương án tiếp theo. Chắc chắn, cái di chúc thể để tồn tại, bọn họ tìm cách giải quyết triệt để.

 

Hai ông cháu Hoắc lão gia xong chút kinh ngạc. Đặc biệt là Hoắc Vân Sơn, nội tâm hoang mang tột độ. Sao trong báo cáo gửi cho hề đề cập đến chuyện ? Là sơ suất ư? Hay đó là kết quả cuối cùng mà thấy?

 

Đôi mắt to tròn long lanh của Cố Vân Khê khẽ chớp chớp, vẻ vô tội đáp: "Cháu con cháu Mạc gia tranh giành tài sản thừa kế, đến ruột thịt cũng nhận. Thậm chí còn dùng các thủ đoạn như bắt cóc, vơ vét tài sản, tố cáo, hại cha ruột tức giận đến ngất xỉu... Gia tộc từng xảy nhiều chuyện nực đến thế, tại khi gặp cháu tỏ thiết đến mức ?"

 

Phạm Khắc Hiếu

Câu khiến cha con Mạc Nhị cứng họng. Ý của cô bé là, ngay cả em ruột thịt còn thể xuống tay tàn nhẫn, thì thể đối xử với một đứa cháu gái từ trời rơi xuống, từng gặp mặt bao giờ? Đây chẳng khác nào c.h.ử.i thẳng mặt họ là đạo đức giả, giả nhân giả nghĩa.

 

Mạc Nhị: ... Quả nhiên, đây là một đối thủ cực kỳ khó nhằn. Dù tuổi còn nhỏ nhưng khí chất và đầu óc hề thua kém lớn. Bảo Mạc gia chịu thiệt thòi trong tay cô bé .

 

“Đó đều là lời đồn vô căn cứ bên ngoài, cha trúng gió......”

 

Không đợi ông xong, Cố Vân Khê lớn: "Chị hai chính cháu trai trong gia tộc các bắt cóc, định bán nước ngoài. Nếu cảnh sát trong nước đủ năng lực, kịp thời ngăn chặn ở cửa khẩu, thì hậu quả sẽ thế nào, ai dám tưởng tượng nổi . Đây chính là thứ mà tận mắt chứng kiến về nhà họ Mạc đấy, chậc chậc chậc...."

 

Mạc Viễn Hàng hài lòng vì cô quá vô lý, chút tức giận: “Đó chỉ là hiểu lầm thôi, hơn nữa đó bồi thường đầy đủ ? Anh cũng giam giữ..."

 

Cố Vân Khê gã thanh niên ngốc nghếch , chẳng buồn để tâm, cô lạnh lùng : "Nếu hôm nay sát hại cả nhà các , đó bồi thường. Anh nghĩ xem, như ?"

 

Mạc Viễn Hàng tức giận trừng mắt. thể phản bác lời cô.

Loading...