Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:14:06
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Nhìn vẻ thản nhiên tự tại của cô, Hàn Chí Quốc thể thừa nhận, lời đồn quả sai. Đây là tài giỏi, thể khiến Tề lão gia đổi cách . Ở độ tuổi , cô khí chất như , trông giống một đại tiểu thư thế gia thực thụ hơn Tề Minh Châu nhiều. Chờ cô trưởng thành, e rằng còn khó lường hơn nữa.

 

"Cô là chủ khách sạn, cứ việc phân phó, sẽ theo." Hắn tư thái thấp như , đương nhiên là vì Cố Vân Khê chính là bà chủ danh nghĩa của .

Phạm Khắc Hiếu

 

Điều lọt mắt Tề Minh Châu, khiến cô nghiến răng ken két, "Cố Vân Khê, cô thẳng , cô cái gì? Bất cứ điều gì, cũng thể thỏa mãn cô!"

 

Cố Vân Khê giả vờ như thấy, thản nhiên gắp một đũa ngỗng , còn tiện thể khen vài câu.

 

Tề Minh Châu bực điên, cố gắng kìm nén sự tức tối. " cho cô một triệu."

 

Không phản ứng.

 

tiếp tục tăng giá. "Thêm hai căn nhà nữa."

 

" sẽ cho cô mười phần trăm cổ phần của Tề gia."

 

Tất cả những lời hứa hẹn chỉ là lời suông, thực hiện còn tùy tâm trạng của cô khi giành quyền thừa kế.

 

Cố Vân Khê thật sự để ý đến một đầu óc, nhưng cô thực sự nhịn nổi nữa. "Cô mười phần trăm cổ phần của Tề gia thật ?"

 

"Hiện tại , nhưng sẽ ." Tề Minh Châu đương nhiên, chờ cô giành quyền thừa kế, bộ Tề thị đều là của cô.

 

Cố Vân Khê lắc đầu ngao ngán. Tề gia dù gì cũng là phú thương tiếng, thể chi tiền cho con cháu học thêm khóa bồi dưỡng đầu óc ? Ít nhất đừng thể hiện sự ngu xuẩn lồ lộ như thế .

 

"Có dã tâm nhưng tài năng tương xứng thì chỉ là tai họa." Cô lạnh lùng nhận xét. Tập đoàn nào tùy tiện đem cổ phần tặng? Chỉ với chút tâm tư lặt vặt mà cũng lừa gạt cô, haizz, dối trá quá nhiều, nhất thời cô còn chẳng nên châm chọc từ .

 

Hàn Chí Quốc nhịn mà khẽ thở dài, quả thực mắt . Tề gia chỉ Tề Thiệu là nổi bật, những khác tư chất thật sự , chỉ ăn uống vui chơi.

 

hiện tại, Tề Thiệu xảy chuyện, khắp nơi yêu ma quỷ quái đều xuất hiện.

 

Cố Vân Khê thật sự thèm để ý đến những thứ , hơn nữa, Tề Minh Châu là bùn nhão đỡ nổi tường.

 

"Tề Minh Châu, cô rốt cuộc lấy dũng khí đòi kế thừa Tề thị? Cô thành tích gì nổi bật? Hoặc là tài năng kinh khủng gì?"

 

Tề Minh Châu ưỡn ngực, cố tỏ khí thế. " là trưởng tôn nữ Tề gia, chỉ riêng điểm thôi, ủng hộ ."

 

Hàn Chí Quốc hổ độn thổ tại chỗ. Người là thật lòng ủng hộ cô ? Nếu thì cũng chỉ vì lợi ích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-232.html.]

Họ đỡ cô lên đài, từ đó kiếm chỗ , đó chia Tề thị thức ăn, mà một bao cỏ như cô quá dễ đối phó.

 

Cố Vân Khê tỏ vẻ hết kiên nhẫn, cắt ngang lời cô . "Ồ. Nói tóm , Tề gia, cô chẳng là cái thá gì cả."

 

Lời như mũi kim đ.â.m thẳng nỗi đau của Tề Minh Châu, khiến cô tức đến mức gầm lên. " tại chịu giúp ! Là vì mối quan hệ đặc biệt của cô và Tề Thiệu, nhưng sắp c.h.ế.t ! Người thông minh thì nên..."

 

Cố Vân Khê bất ngờ vọt tới, vung mạnh cánh tay xuống. Bốp! Bốp!

 

Hai cái tát vang dội như x.é to.ạc gian, thu hút ánh mắt của vô xung quanh.

 

Mặt Tề Minh Châu sưng vù, khóe miệng rỉ máu. "Cô dám đ.á.n.h ? liều mạng với cô!"

 

kịp chạm Cố Vân Khê một tách nóng đập trúng mặt. Tề Minh Châu đau đến bật , kêu la t.h.ả.m thiết. "A a a!"

 

"Vừa ngu xuẩn, độc địa, tình ." Sắc mặt Cố Vân Khê tái xanh. Trong lòng cô vốn đang chất chứa sự áy náy sâu sắc với Tề Thiệu, Tề Minh Châu dám thốt lời nguyền rủa đó, đ.á.n.h cô thì đ.á.n.h ai đây?

 

"Cô nhớ cho kỹ, từ hôm nay trở xuất hiện mặt , nếu , sẽ gặp một đ.á.n.h một ."

 

Cô vốn là một cực kỳ lạnh lùng, nhưng Tề Thiệu là bằng hữu mà cô nhận định. Cô chấp nhận thứ để bảo vệ .

 

Tề Minh Châu giận đến phát điên, nhào tới đánh, nhưng Cố Hải Triều và Hàn Chí Quốc ngăn cản, tức giận kêu gào: "Cố Vân Khê, cô nghĩ cô là ai? Đây là địa bàn của Tề gia chúng , cô c.h.ế.t chắc !"

 

Cố Vân Khê lạnh lùng đối phương, chậm rãi giơ điện thoại di động lên, lớn tiếng : "Tề lão gia, ngài thấy chứ? Cháu gái ngài... phế ."

 

Như một xô nước lạnh tạt thẳng từ đầu xuống, Tề Minh Châu lạnh toát từ trong ngoài, cả run rẩy vì kinh hoàng.

 

"Cố Vân Khê, cô... cô gọi điện thoại cho ông nội từ lúc nào?"

 

"Từ lúc cô hứa cho một triệu." Cố Vân Khê đáp thẳng thừng.

 

Trước mắt Tề Minh Châu tối sầm, cách khác, tất cả những lời cô đều ông nội thấy?

 

vội vàng la lớn, giọng chứa đầy sự hoảng loạn. "Ông nội, cháu hề ý đó! Là... Cố Vân Khê cố tình chèn ép, khiến cháu nóng đầu, nhất thời lỡ lời, nhưng trong lòng cháu hề nghĩ như ! Chú của cháu, cháu thể nguyền rủa chú ..."

 

Không đợi cô xong, giọng Tề lão gia giận dữ đến tột độ vang lên qua micro điện thoại. "Tề Minh Châu, cháu cho quá đỗi thất vọng! cứ nghĩ cháu chỉ là tuổi trẻ hiểu chuyện, cho cháu thời gian, cháu sẽ trưởng thành. bây giờ mới nhận , cháu là đứa tình , vì tư lợi mà ngu xuẩn, gốc rễ thối rữa !"

 

Tề Minh Châu bình thường sẽ giả bộ ngoan ngoãn, giờ đây chỉ nức nở. "Ông nội, ông đừng tin ngoài châm ngòi!"

 

 

Loading...