Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 209

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:13:42
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cô đang mang tâm sự nên ăn uống cũng mấy thiết tha. Cố Hải Triều nhịn cô, gắp cho cô một miếng, "Tiểu Khê, ăn , món ngỗng ngon lắm đấy.”

 

Em gái cái gì cũng , chỉ là suy nghĩ quá nhiều, khiến sợ cô tổn thương.

 

Miếng thịt vàng óng ánh, ngoài giòn trong mềm, béo mà ngấy, Cố Vân Khê chấm thêm tương ô mai, quả thực hương vị ngon đến kinh ngạc.

 

“Ngon ?”

 

Cố Vân Khê giơ ngón cái, dấu like, "Tuyệt vời!"

 

Sau bữa cơm, Tề lão gia mời Cố Vân Khê văn phòng chuyện riêng, "Tiểu Khê, quyết định chọn phương án thứ hai.”

 

“Ngài chắc chắn chứ? Phương án lợi nhuận sẽ thấp hơn đáng kể.” Cố Vân Khê tỏ bình thản, với cô, phương án nào cũng quan trọng.

 

Phương án thứ hai là thu hút vốn đầu tư từ chính quyền địa phương. vì cơ bản dự án thiện, nên việc chẳng khác nào dâng lợi nhuận cho họ, họ cần mạo hiểm bất cứ điều gì.

 

Tề lão gia đương nhiên hiểu rõ những lẽ thiệt hơn . " là doanh nhân, nhưng cũng tình cảm, góp chút sức cho xã hội và đất nước.”

Phạm Khắc Hiếu

 

Việc chính quyền địa phương thêm tiền để xây dựng cơ sở hạ tầng và cứu trợ nghèo là một điều .

 

"Chúng sẽ cấp cho họ cổ phần danh nghĩa— tốn một xu, quyền hành thực tế, thể nhúng tay việc kinh doanh—nhưng họ vẫn hưởng lợi nhuận chia cổ tức."

 

Điều đồng thời cũng giúp gắn kết lợi ích với chính quyền địa phương, giảm bớt nhiều rắc rối cần thiết, coi như là lợi ích tam phương.

 

“Phía Cố gia chúng cháu cũng sẽ can thiệp hoạt động kinh doanh, nhưng chúng cháu quyền phiếu phủ quyết.”

 

Quyền phủ quyết cực kỳ quan trọng, nó sẽ tác dụng quyết định thời khắc mấu chốt.

 

Tề lão gia một nữa cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, tại cô bé là con cháu Tề gia?

 

chỉ một điều kiện, quyền phủ quyết của Cố gia chỉ cháu mới sử dụng, khác quyền.”

 

Cố Vân Khê thiên phú kinh doanh, bình tĩnh, thông minh, nội tâm kiên định, sẽ dễ dàng ngoại cảnh ảnh hưởng. Những khác trong nhà họ Cố vẫn còn kém xa.

 

Cố Vân Khê vui vẻ chấp nhận, "Cháu đồng ý.”

 

Khi phương hướng lớn xác định, các chi tiết khác tương đối dễ dàng thúc đẩy.

 

Cố Vân Khê xin phép Tiến sĩ Hầu, cô ông quở trách vài câu, thậm chí còn ông lệnh đến gặp mặt trong vòng năm ngày. Cố Vân Khê bộ tịch đáng yêu, vô cùng chật vật mới dỗ dành Tiến sĩ Hầu.

 

Trong năm ngày , cô dốc hết tâm trí, quên ăn quên ngủ, cuối cùng cũng đàm phán thỏa đáng các chi tiết cơ bản. Công việc khiến Cố Vân Khê mệt lả , mắt cũng mở nổi.

 

Cố Hải Triều thấy em gái kiệt sức, trong lòng cực kỳ áy náy vì chẳng giúp gì.

 

“Tiểu Khê, quá vô dụng ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-209.html.]

 

Dù tham gia bộ quá trình, nhưng quá nhiều nội dung, quá nhiều thuật ngữ chuyên môn khiến đến mơ hồ. Sự tự tin của đả kích đến tan nát.

 

Cố Vân Khê ngờ cảm thấy chán nản, cô liền trấn an: "Sao thế ? Anh sinh trong gia đình thương nhân, từ nhỏ cũng nuôi dưỡng giáo d.ụ.c về kinh doanh, từng trải qua huấn luyện chuyên môn. Anh chỉ mới dự thính ở đại học một thời gian ngắn, thể trông chờ lập tức hiểu khối kiến thức đầu tư tài chính cao thâm ?”

 

" thể tự quản lý một xưởng, tự xây dựng nhà xưởng, sắp xếp thứ đó, hề sai sót. Điều đó giỏi ."

 

Cố Hải Triều vẫn an ủi, cảm thấy thật kém cỏi, " em thì cái gì cũng hiểu.”

 

giữa hai em sự khác biệt, nhưng sự chênh lệch lớn như vẫn là một đả kích lớn.

 

"Em là thiên tài mà, vả , bạn bè của em cũng là thiên tài. Chúng trao đổi một ngày bằng với lượng kiến thức một năm của khác. Tề Thiệu hiểu nhiều thứ, em cũng học nhiều từ ." Cố Vân Khê một cách hiển nhiên.

 

"Anh cả, bây giờ mới chỉ là nhập môn, còn em và Tề Thiệu ở cấp bậc chuyên gia . Anh thua kém chúng em là chuyện bình thường. hãy những xung quanh , như Chấn Hoa chẳng hạn, họ còn chẳng khả năng như ."

 

Nghe đến đây, Cố Hải Triều mới cảm thấy an ủi. Cha con Chấn Hoa còn đang loay hoay với việc bán ăng ten Teletubbies, trong khi họ bắt đầu mua đất xây nhà máy.

 

Cố Vân Khê nhẹ nhàng đặt tay lên vai , nghiêm túc , "Thế nên, em mới sắp xếp cho theo Tề lão gia học tập. Anh cũng đây là cơ hội hiếm ."

 

Nhìn đôi mắt nghiêm túc và dịu dàng của em gái, Cố Hải Triều nhịn xoa đầu cô, "Tiểu Khê, cảm ơn em khuyên bảo , cũng cảm ơn em vất vả dọn đường cho như .”

 

“Anh là trai em mà.”

 

Chiếc điện thoại đặt bên cạnh vang lên. Đây là món quà Tề lão gia tặng cho Cố Vân Khê. Mặc dù cô chê nó cồng kềnh, nhưng nó quả thực khá tiện lợi.

 

Đó là giọng của Tề lão gia, "Tiểu Khê, Mạc Khải Hàng quả thật lén về Hương Cảng .”

 

“À.”

 

Mạc Thừa Ân tóm gọn và áp giải về.”

 

Oa, tin tức nối tiếp tin tức khác, Cố Vân Khê sững sờ. Mạc Thừa Ân vẫn còn chút thủ đoạn đấy chứ.

 

“Hơn nữa...” Giọng Tề lão gia vẻ khác thường, " , Mạc Thừa Ân phát bệnh, cấp cứu ở bệnh viện một ngày một đêm. Vẫn thoát khỏi nguy hiểm.”

 

"Thật đáng thương quá . là hậu quả của việc con cháu bất hiếu, Mạc lão thật là khổ sở. Cháu mặt cả nhà gửi lời an ủi chân thành nhất đến ông ." Cố Vân Khê giả vờ bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc, nhưng trong lòng cô lạnh nhạt.

 

Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Nhân quả báo ứng, sai một ly.

 

Tề lão gia khẽ vài tiếng qua điện thoại, bất ngờ ném một tin tức động trời: "Giờ Mạc gia đang ráo riết tìm cháu khắp nơi, họ còn gọi điện thoại tới chỗ nữa.”

 

“Tìm cháu để gì? Lẽ nào hiến gan ? Ha ha.” Cố Vân Khê khẩy đầy khinh miệt. Cô hề lo lắng, vì cô ai thể ép buộc cô và gia đình cô bất cứ điều gì.

 

“Không chuyện đó, mà là vì...” Giọng Tề lão gia chùng xuống một chút, khiến Cố Vân Khê khỏi nhướng mày lắng .

 

 

Loading...