Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:12:40
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi chơi liên tục mấy ngày, Cố Vân Khê cũng trở về trường học, vì kỳ nghỉ của cô chỉ vỏn vẹn mười ngày.

 

Trước khi khởi hành, Cố Hải Triều đột nhiên nhớ một chuyện: "Tiểu Khê, chúng nên ghé thăm Tề lão gia ?"

 

"Nên . Ngày mai chúng mời Tề lão gia dùng bữa cơm chia tay lên đường." Cố Vân Khê cũng nghĩ đến, đến đây mà chào hỏi thì chút thất lễ. "Dù chúng đặt vé máy bay sáng sớm tinh mơ, nên vẫn kịp thời gian."

 

"Được."

 

Tề lão gia nhận lời mời thì lập tức đồng ý, thậm chí còn hủy cả lịch trình ban đầu.

 

"Hải Triều, A Thải, Tiểu Ba, Tiểu Khê, mấy đứa tới lúc nào ? Sao với một tiếng, để còn sắp xếp đón tiếp chu đáo?"

Phạm Khắc Hiếu

 

Cố Hải Triều đáp: "Lần nhất định chúng cháu sẽ báo . Mong ngài đừng chê chúng cháu phiền."

 

Tề lão gia về phía thiếu nữ đang mặc chiếc váy lụa màu bạc hà dài đến đầu gối. "Tiểu Khê cao lên nhiều , cũng ngày càng xinh ."

 

Cố Vân Khê hiếm khi mặc váy vì ngại di chuyển bất tiện, nhưng Cố Vân Thải cực kỳ thích. Lần , cô mua váy đôi cùng kiểu nhưng khác màu, và ép em gái mặc chung.

 

"Cháu còn đang tuổi lớn, chắc chắn sẽ còn xinh hơn nữa."

 

Tề lão gia thiếu nữ hoạt bát, lanh lợi, ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Gần đây cháu liên lạc gì với Tề Thiệu ? Thằng bé đó chỉ lo vùi đầu học, chẳng thèm gọi điện về nhà."

 

Cố Vân Khê vẫn duy trì liên lạc với Tề Thiệu, họ còn trao đổi thư từ hàng tuần. "Cậu đổi chuyên ngành, thứ đều bắt đầu từ đầu nên đương nhiên là bận rộn..."

 

"Cái gì? Đổi chuyên ngành ? Đổi sang chuyên ngành nào?" Tề lão gia sững sờ.

 

Cố Vân Khê mở to đôi mắt long lanh, đen trắng rõ ràng: "A, ngài ? Cậu đang học Kinh tế Tài chính. Cháu đoán là chuẩn để tiếp quản sự nghiệp gia tộc?"

 

Dù đột ngột đổi ngành, nhưng thế nào nhỉ? Với một thông minh như Tề Thiệu, việc học chuyên ngành nào cũng quá quan trọng.

 

Anh ngôi vị đế vương... À , là gia nghiệp lớn đang chờ thừa kế.

 

Tề lão gia cau mày bực bội. Thằng nhóc đổi ngành thì cứ đổi, nhưng ít cũng báo cho nhà một tiếng chứ? việc chẳng đáng tin chút nào.

 

"Chắc là quên mất ." Cố Vân Khê thấu tâm tư ông, lập tức đỡ lời cho Tề Thiệu.

 

Tề lão gia: ... Ông thấy bực bội lắm, ?

 

"Vẫn là cháu đáng tin nhất, còn nhỏ tuổi mà gì, kế hoạch tương lai rõ ràng đến ."

 

Lúc Cố Vân Khê cố gắng vì tiền, nhưng giờ cần lo lắng về cơm áo gạo tiền, sản nghiệp riêng tên, nên cô còn bận tâm nhiều đến chuyện tiền bạc nữa.

 

Cô chỉ những điều thú vị, ví dụ như, nghiên cứu phát triển.

 

"Trong nhà cháu 'ngôi vị đế vương' nào để kế thừa, nên cháu gì cũng thoải mái thôi ạ."

 

Tề lão gia khỏi bật : "Gần đây cháu 'tác phẩm' gì mới ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-197.html.]

 

Cái gọi là 'tác phẩm' ở đây chính là thành quả nghiên cứu. Bộ hệ thống mà Cố Vân Khê và Tề Thiệu từng phát triển chính là "con gà đẻ trứng vàng", mang nguồn lợi nhuận khổng lồ.

 

Cố Vân Khê khẽ lắc đầu: "Gần đây cháu bận quá, rảnh mấy việc . mà, ngài thể bàn bạc với cháu về dự án nồi cơm điện."

 

Cô nháy mắt với trai. Cố Hải Triều hít một sâu, nặn một nụ định: "Nhà xưởng của cháu xây xong, Tiểu Khê cũng thiện dây chuyền sản xuất tự động. Sẽ sớm đưa sản xuất thôi ạ. Nếu gì bất trắc, chúng cháu thể mở bán tháng Chín."

 

Dự án nồi cơm điện kéo dài khá lâu, nhưng đó cũng là điều thể tránh khỏi.

 

Từ nghiên cứu phát triển đến ấp ủ, đến phát hành, luôn luôn một quá trình nhất định.

 

Tề lão gia thấu hiểu điều đó. Tề gia họ chuyên trách giai đoạn tiêu thụ, đương nhiên là rõ quy trình .

 

"Cuối cùng cũng kết quả , mong đợi. Hải Triều, bất cứ vấn đề gì cần hỗ trợ, cứ thoải mái lên tiếng, chúng cần câu nệ khách sáo."

 

Cố Hải Triều chần chờ một lát, về phía em gái. Cố Vân Khê khẽ gật đầu với : "Cháu dự định mang nồi cơm điện đến hội chợ triển lãm. Ngài thấy kế hoạch ?"

 

Tề lão gia thấy sự tương tác của hai em , Cố Hải Triều vẫn còn non nớt, đưa quyết định vẫn là Cố Vân Khê.

 

Bất quá, dáng vẻ là Cố Vân Khê cố ý lui về phía màn, nhường sân khấu cho Cố Hải Triều.

 

"Ý tưởng tồi, kịp Hội chợ Quảng Giao mùa thu. Cháu định tự thiết lập quan hệ cửa trực tiếp thông qua bên ?"

 

Hội chợ Quảng Giao là một sự kiện thương mại quốc tế lớn, nơi tập trung các thương nhân từ khắp nơi thế giới.

 

Nếu nồi cơm điện thể lấy đơn hàng lớn, liền bớt nhiều công đoạn.

 

Cố Hải Triều khiêm tốn bày tỏ: "Chúng cháu ý kiến của ngài."

 

" đề nghị cứ thông qua Tề thị. Dù cũng quen thuộc với Hội chợ Quảng Giao." Không chỉ quen thuộc, là ông chính là "địa đầu xà" ( thế lực ngầm) tại khu vực đó.

 

Cố Hải Triều vui vẻ gật đầu: "Được, lời ngài."

 

"Vậy cháu nắm chắc thời gian, thời gian chờ đợi ai ." Tề lão gia hiền hậu, hòa nhã, trông giống hệt như ông nội ruột của cô.

 

, trong lòng Cố Hải Triều rõ ràng, tất cả đều là nhờ em gái.

 

Với phận địa vị của Tề lão gia, chuyện ăn nhỏ như thế cần tự mặt, chớ đừng chi là thiết đến mức . Thân phận của bọn họ vốn dĩ ngang hàng.

 

"Ngài yên tâm."

 

Tề lão gia quan tâm hỏi thêm một câu: "Tiền đủ tiêu ?"

 

"Cháu vay ngân hàng một khoản, cũng đủ ạ." Cố Hải Triều vẻ mặt hớn hở, "Thật sự kẹt quá thì Tiểu Khê bảo, cháu thể mượn tiền từ con bé."

 

Anh Tiểu Khê đặt mua một ít tài sản, nhưng tiền trong tay vẫn còn tiêu hết.

 

 

Loading...