Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:12:16
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cuối cùng cũng tới thời khắc lên máy bay. Anh em Cố Hải Triều một tay xách rương hành lý ở phía , còn Cố Vân Khê thì kéo tay chị gái ở phía .

 

“Chị lo lắng.”

 

Cố Vân Khê thể hiểu . Lần đầu tiên máy bay ai cũng sẽ căng thẳng. "Mọi thứ đều đầu tiên mà, dần dần sẽ quen thôi. Yên tâm , máy bay an .”

 

Tổ tiếp viên máy bay phục vụ chu đáo. Không chỉ báo chí, bánh kẹo, nóng, mà họ còn mang đến bánh mì, cà phê, kem ly, và sô cô la.

 

Tất cả đều miễn phí, đúng là thần kỳ.

 

Cố Vân Khê từ tốn thưởng thức ly kem mát lạnh. Vị kem lúc béo ngậy và thơm ngon đến mức cô cảm thấy còn vượt trội hơn cả những thương hiệu kem nổi tiếng trong tương lai.

 

Cố Hải Triều cô, nhắc nhở: "Tiểu Khê, em ăn ít đồ lạnh thôi, coi chừng đau dày.”

 

"Vâng." Cố Vân Khê nhét muỗng kem cuối cùng miệng, đó gọi nhân viên lấy một miếng bánh mì, thêm nước cam. Mùi vị .

 

"Chà, còn cả thịt vịt nữa !" Đôi mắt Cố Hải Ba lập lòe sáng rỡ, ngờ máy bay nhiều món ngon như .

 

"Vé máy bay bao gồm dịch vụ ăn uống, tổng cộng 70 đồng." Cô giải thích. Con đó gần bằng cả tháng lương của một công nhân trong thị trấn. Nghe xong cái giá , Cố Hải Ba lập tức thấy những món ăn ngon còn "thơm" nữa.

 

"Lúc về cũng máy bay ?”

 

Mặc dù trong nhà kiếm ít tiền, nhưng bọn họ vẫn quen tiêu xài thoải mái, nếu thể tiết kiệm liền tiết kiệm, dĩ nhiên ngoại trừ Cố Vân Khê.

 

Cố Vân Khê thích hưởng thụ, thích mỹ thực, thích quần áo , cho cả nhà thứ nhất.

 

Tuy nhiên, cô thể hưởng thụ những thứ nhất, cũng thể thản nhiên chấp nhận và đối mặt với chuyện nhất.

 

Phạm Khắc Hiếu

“Có lẽ .”

 

Lúc bọn họ đang chuyện phiếm, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng. Máy bay đến nơi. Vừa khỏi máy bay, liền cảm giác một luồng khí ấm áp.

 

"Sao nóng như ?" Trên trán Cố Vân Thải xuất hiện vài giọt mồ hôi.

 

Cố Vân Khê cởi chiếc áo khoác dày cộp , để lộ chiếc áo len màu hồng bên trong. "Mùa đông ở đây hề lạnh như miền Bắc .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-173.html.]

 

đầu liền thấy một bóng quen thuộc: “Tiểu Khê.”

 

"Tề Thiệu, đến đón thế?" Cố Vân Khê híp mắt bước tới. "Tối qua ở nhà cũ ? Lúc gọi điện, họ bảo ở đó."

 

Ánh mắt Tề Thiệu trầm xuống, nhưng trả lời thẳng mà chỉ : "Ba bảo đến đón ."

 

sẽ ở nhà .” Cố Vân Khê . Ở nhà khác rụt tay rụt chân thoải mái.

 

Tề Thiệu là hiểu rõ cô nhất, nên chuẩn : " đặt mấy phòng ở Khách sạn Nam Hải .”

 

Anh lái chiếc xe con cũ tới. Cố Vân Khê chút bất ngờ, nhưng trông lái khá thành thạo.

 

Từ xa, đoàn thấy một tòa kiến trúc khổng lồ hình cánh buồm độc đáo, sừng sững giữa trời. Đó chính là Khách sạn Nam Hải, khách sạn năm đầu tiên của Thâm Thành. Nơi nổi tiếng với vẻ của Hải Loan Lâm Viên, giữa Sân bay Quốc tế Thâm Thành và ga tàu hỏa. Nghe tàu tốc hành chỉ mất nửa giờ là đến Hương Cảng.

 

Một nhà bọn họ thủ tục nhận phòng. Hai em một phòng, hai chị em Cố Vân Khê một phòng.

 

Cố Vân Khê đảo mắt quan sát một vòng. Căn phòng trang hoàng xa hoa tao nhã, thiết hiện đại đầy đủ. Chiếc giường King size lớn và mềm mại đến mức cô đặt lưng xuống là nhúc nhích nữa.

 

"Phòng tắm tuyệt vời quá!" Ánh mắt Cố Vân Thải sáng rực, cô tham quan khắp nơi. "Tiểu Khê, chị tắm quá, nhưng để điều chỉnh nước nóng đây?"

 

Cố Vân Khê lên, giúp chị điều chỉnh nước nóng, đổ đầy nước nóng bồn tắm, đặt đồ tắm ở nơi thể với tới: “Chị tắm , em sang phòng bên cạnh thăm các .”

 

Đây là đầu tiên xa nhà, đầu tiên ở khách sạn hạng sang thế , quen thuộc cũng là chuyện thường tình.

 

“Được .” Cố Vân Thải quá quen với việc em gái hiểu rõ chuyện, luôn dùng giọng điệu bình thường nhất để hướng dẫn, dẫn dắt các chị mà chạm sự tự ái thần kinh mẫn cảm của họ.

 

“Sao em ngoài?” Cửa phòng bên cạnh mở , Tề Thiệu bước . Anh cũng đặt cho một phòng riêng. "Em cần giúp gì ?"

 

“Không cần, khi nào thì cha tới?”

 

Tề Thiệu đáp, "Ban ngày cha việc bận, buổi tối sẽ ghé qua dùng bữa cùng chúng ."

 

“Được .”

 

 

Loading...