Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 145

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:11:33
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

“Anh…”

 

Tầm mắt Cố Vân Khê dừng ở phía , cô khẽ nhíu mày.

 

Tề Thiệu theo ánh mắt của cô đầu . Nhìn thấy mấy bạn học đang dáo dác trộm, khỏi nhíu mày.

 

Thấy phát hiện, các bạn học cũng trốn nữa, dứt khoát thoải mái . "Tề Thiệu, đây là ai ?"

 

Tề Thiệu im lặng vài giây, đó giới thiệu: "Đây là các bạn học của , Triệu Hướng Đông, Quý Trung Hoa, Ngô Vận."

 

“Còn đây là...” Anh do dự, dường như chút khó xử.

 

Cố Vân Khê thoải mái tiếp lời : "Học tương lai của các , Cố Vân Khê."

 

Cô toát một khí chất đặc biệt mà khác : tươi sáng rạng rỡ, tự tin như ánh mặt trời, thái độ vô cùng thản nhiên.

 

Ba , chút khiếp sợ. "Nhóc là tới tham gia vòng thi đầu tiên của lớp thiếu niên năm ?"

 

Cố Vân Khê giơ ngón tay cái lên: "Thông minh."

 

Thấy cô thẳng thắn hào phóng như , Ngô Vận là thích. "Vừa em một việc lớn, là ý gì?"

 

Cố Vân Khê khúc khích, cố ý úp mở: "Chuyện ... các sẽ rõ thôi."

 

Tất cả đều là thông minh, nên cũng hỏi tiếp.

 

Cố Vân Khê híp cả mắt: "Tề Thiệu, mời em ăn cơm ." Kiếm một bữa miễn phí, tiện cả đôi đường.

 

“Được, thôi." Tề Thiệu cần nghĩ ngợi gật đầu, dẫn đầu bước về phía .

 

Cố Vân Khê sửng sốt, hướng ngược với căn tin trường học mà.

 

“Đi ? Không ăn ở căn tin ?"

 

Tề Thiệu nhẹ: "Đến nhà ăn, đầu bếp ở đó chuyên về ẩm thực Quảng Đông và Hoài Dương, em thể gọi món tùy thích."

 

Cố Vân Khê nuốt nước bọt. Cô thích nhất là món Quảng Đông, lâu thưởng thức, thấy thèm: "Vậy, em ăn thịt cua hầm Đầu Sư Tử, Đậu Phụ Cán Ti, Bồ Câu Sữa kho Tàu, Gà Hấp Muối. Nếu thêm Cơm Niêu kiểu Quảng nữa thì tuyệt vời."

 

“Được." Tề Thiệu lập tức đáp ứng.

 

Các bạn học của cuối cùng nhịn , chỉ mới tên món ăn thôi thèm chịu nổi. "Chúng cũng ăn! Tề Thiệu, chúng là bạn học ba năm, cũng mời chúng ăn qua bữa nào."

 

, chúng em ? Nhất định mời khách chứ."

 

Chỉ vì miếng ăn, họ sẵn sàng gạt bỏ sĩ diện, hề hổ tự xưng là em . ai cũng rõ, quan hệ giữa họ và Tề Thiệu cực kỳ bình thường, chỉ là kiểu giao thiệp xã giao nhạt nhẽo.

 

Ngô Vận thông minh nhất, liền quấn lấy Cố Vân Khê: "Tiểu học , cho chúng hưởng ké hào quang của em . Chỉ thôi."

 

Cố Vân Khê dở dở . Những đều là nhóm thông minh nhất, vì ăn uống ngây thơ đến .

 

"Các đều học vật lý ?"

 

“Anh học Vật lý." Triệu Hướng Đông giơ tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-145.html.]

 

“Anh học Toán." Ngô Vận giơ tay.

 

“Anh học Máy tính." Quý Trung Hoa giơ tay.

 

Đối mặt với bộ dạng đáng thương trông mong, Cố Vân Khê tiện gì. Dù cũng cô mời khách, cô thể khác chủ ?

 

Làm giữ chừng mực, cảm giác biên giới.

 

Ba đáng thương Tề Thiệu. Tề Thiệu trầm ngâm: "Vậy thì thế , các đưa cho Tiểu Khê một phần quà gặp mặt, liền mời các ăn cơm."

 

Ba kinh ngạc há hốc mồm: "Huynh , thế? Bị ngoài hành tinh nhập ? Sao cái điều kiện kỳ quặc đó!"

 

Tuy nhiên họ nhanh liền phản ứng : "Được thôi, Tiểu Khê, em thích cái gì?"

 

Cố Vân Khê cần nghĩ ngợi : "Bút ký của các ."

 

Điều gì giá trị hơn bút ký của một sinh viên tài năng?

 

Ba : …

 

Được , cô em gái cũng hề bình thường chút nào. Tiểu cô nương khác thì thích quần áo, mỹ phẩm, đồ ăn ngon, cô bé thích bút ký.

 

Mà cũng đúng, thể giao lưu với Tề Thiệu thì thể là bình thường ?

 

“Muốn hết tất cả ?"

 

"Tất nhiên !" Cố Vân Khê gật đầu mạnh mẽ, đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả ngân hà.

 

Ngô Vận nhịn hỏi: "Em định chọn chuyên ngành gì?"

 

Cố Vân Khê nghiêng đầu: "Vật lý và Máy tính."

 

"Giới trẻ bây giờ thật sự mạnh mẽ quá," Triệu Hướng Đông cảm thán từ tận đáy lòng, "sóng xô sóng , sóng đành c.h.ế.t bãi cát thôi."

 

Cứ vui vẻ quyết định như , đoàn đồng loạt đuổi theo Tề Thiệu.

Phạm Khắc Hiếu

 

Khương Nghị lãng quên nãy giờ, trợn mắt há hốc mồm theo cả nhóm. Anh là ai? Anh đang ở ? Anh đang ?

 

Mắt thấy sắp mất hút khỏi tầm mắt, mới nhanh chóng đuổi theo. "Tiểu Khê, Tề Thiệu, hai thấy ?"

 

Lại gọi , thật đáng ghét! Cố Vân Khê , nhịn phá lên: "Xin , em quên mất. Đi nhanh lên nào, em dắt ăn chực đây, miễn phí đó nha!"

 

Đi năm phút, cả nhóm rẽ một con hẻm nhỏ. Ở đây là những ngôi nhà phố thấp tầng, trông vẻ cổ kính nhưng kiến trúc mang phong cách độc đáo, mỗi căn đều nét riêng biệt.

 

Đến một căn nhà nhỏ hai tầng, Tề Thiệu gõ cửa. Chỉ lát , cánh cửa lớn mở , một phụ nữ mặc đồ giản dị, gương mặt ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ: "A Thiệu, giờ con về?"

 

Tề Thiệu khẽ gật đầu: "Thím Thiệu, cháu dẫn bạn về ăn cơm. Nhờ chú Thiệu trổ tài giúp cháu với ạ."

 

“Được , thím sẽ thông báo cho ông già đó ngay." Thím Thiệu quá kích động, tiểu thiếu gia của họ bạn, đúng là vui mừng khôn xiết.

 

Thím Thiệu hối hả chạy vội nhà trong, phấn khích đến mức quên cả mời khách .

 

 

Loading...