Cố Vân Khê gắp một miếng thịt bò xào ớt. “Không, trẻ em mười hai tuổi phạm tội thường miễn xử phạt hình sự. Cùng lắm là giao trách nhiệm cho giám hộ quản giáo mà thôi.”
“Hơn nữa, vụ việc cũng gây hậu quả quá nghiêm trọng, thể cứu vãn.”
Mọi đều tỏ phẫn nộ. Hóa tuổi vị thành niên trở thành một cái ô che chắn ? “Vậy là quá dễ dàng cho cô !” Ai nấy đều cam lòng.
Cố Vân Khê thản nhiên: “Cấu kết với nước ngoài, dù đó cô vô tình chăng nữa, thì chuyện khó rõ ràng, phỏng chừng sẽ ghi một dấu vết trong hồ sơ nhân .” Cô nhấn mạnh: “Chủ yếu là chuyện quá nhạy cảm.”
Khương Nghị vẫn thấy Cố Như quá dễ dàng thoát tội, bực dọc : “Đến lúc đó mặc kệ cô , cũng sẽ bảo em tuyên truyền một phen.”
Mục đích là để cô bại danh liệt, xã hội tẩy chay, tránh để cô tiếp tục gây tai họa cho khác.
Cố Vân Thải bất ngờ gắp cho Khương Nghị một miếng thức ăn: “Khương Nghị, em gái ngày mai Hợp Phì. Xin giúp đỡ chăm sóc nó. Nó là một cô bé học xa nhà, thực sự yên tâm chút nào.”
Khương Nghị miếng thức ăn trong bát, cảm thấy chút bất ngờ nhưng vô cùng vui sướng. Mặt rạng rỡ, vỗ n.g.ự.c cam đoan: “Được , cô cứ yên tâm tuyệt đối, chuyện cứ để lo liệu.”
“Cô nắm chắc kỳ thi cấp ba ?”
Trong lòng Cố Vân Thải thấp thỏm: “Không , nhưng sẽ cố hết sức.”
“Tâm lý định, đừng hoảng hốt.” Khương Nghị nhẹ giọng : “Coi như thi đậu cũng , nhà cô thiếu chút tiền , học nghề...”
Cố Vân Khê lườm Khương Nghị một cái: “Xì, ăn hả?”
Khương Nghị vỗ trán: “ sai , sai . Vân Thải nhất định sẽ thi đậu!”
Cố Hải Ba bất mãn: “Sao chỉ nhắc đến chị hai thôi?” Cậu cũng thi đỗ cấp ba chứ!
Tám con mắt đồng loạt chằm chằm, Khương Nghị hoảng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Bởi vì, bữa cơm chắc chắn là do cô nấu. Người cho ăn thì lời ý thôi.” Lời lý, thể phản bác , nhưng Cố Hải Ba vẫn cảm thấy gì đó sai sai.
Cơm nước xong, Cố Vân Khê về phía túi tiền Khương Nghị mang đến: “Sao cầm gửi ngân hàng?”
“ thương lượng với cô một chuyện.” Khương Nghị cao hứng : “Tiểu Khê, chúng thu hồi chi phí , nên đầu tư nhiều hơn ?”
Cậu nghĩ tới việc kiếm tiền nhanh như , chỉ hơn nửa tháng lãi năm mươi ngàn tệ.
Tuy nhiên, tương ứng, phát hiện mua bán trái phiếu quốc gia càng ngày càng nhiều.
“Muốn.” Cố Vân Khê khẽ gật đầu. “Anh thể mở rộng thêm vài tuyến thu mua nữa.”
“Nói rõ hơn ?” Khương Nghị hiểu ý cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-143.html.]
Cố Vân Khê việc kinh doanh sẽ kéo dài lâu, nên cần kiếm càng nhiều càng . “Trái phiếu quốc gia ở các thành phố khác cũng còn khá rẻ. Anh thể thuê thêm , cho họ chạy khắp các tỉnh, đặc biệt là những vùng kinh tế còn kém phát triển. Ở đó, càng nghèo thì trái phiếu càng dễ mua với giá thấp.”
Khương Nghị chút giật : "Một thể chạy xuể ngần chỗ, mà trợ thủ đáng tin cậy thì mấy."
Cố Vân Khê suy nghĩ một lát, : "Anh thể thuê bảo vệ từ công ty dịch vụ, tự trang cho , phân bổ cho các đồng nghiệp. Tiền lương bảo vệ cũng quá đắt."
"Còn cách ?" Khương Nghị tính toán, hôm nay gã việc với ba bạn, là thể rút thêm ba đường dây nữa, thu nhập sẽ tăng gấp ba .
"Vì thể?" Cố Vân Khê hỏi ngược .
"Chúng thương lượng một chút, nên thế nào đây." Khương Nghị nóng lòng thử: "Dù mỗi ngày đều chạy hai nơi, em cho dù Hợp Phì học, cũng sẽ ảnh hưởng đến việc chúng kiếm tiền ."
Cố Vân Khê trợn trắng mắt: "Cái gì mà gọi là 'kiếm chuyện'?"
Phạm Khắc Hiếu
"Chúng là đang nghiêm túc đầu tư tài chính, hiểu ?"
"Hiểu, hiểu, hiểu." Khương Nghị vẻ mặt chột chuyển đề tài: "Tiểu Khê, cô kiếm tiền thì định tiêu như thế nào?"
Gã chỉ thuận miệng hỏi thôi, nhưng lời , lập tức thu hút ánh mắt chú ý của ba em Cố Hải Triều.
Cố Vân Khê híp mắt : " định mua một mảnh đất, xây một khu phố buôn bán, xây thêm vài tòa nhà nữa, tất cả đều cho thuê. chỉ một bà chủ nhà đất, cũng tiền tiêu."
Ánh mắt đều sáng rỡ. Cố Vân Thải vô cùng hâm mộ: "Em cũng bà chủ cho thuê nhà!"
Ánh mắt Khương Nghị lóe lên: "Vậy, thể góp vốn một phần ?"
Cố Vân Khê nâng cằm gặm táo: "Được, cũng cần giúp xử lý chuyện ."
"Tuyệt vời, cứ quyết định như ." Khương Nghị ha ha. Nói thật, gã thích việc với Cố Vân Khê, cô thông minh hào phóng, sẽ bạc đãi những bên cạnh.
Cố Hải Triều cũng nhịn hỏi: "Tiểu Khê, tiền bên xưởng chúng , em tính tiêu như thế nào?"
Hiện tại là chịu trách nhiệm chính, ngay cả tài vụ cũng nhận lấy. Tuy nhiên, đều đem tiền gửi ngân hàng, một xu cũng tiêu lung tung, nên tích góp ít.
Cố Vân Khê cần nghĩ ngợi, : "Mua đất xây nhà xưởng, dời xưởng qua đó, mở rộng quy mô sản xuất. Nếu thể, xây thêm vài nhà xưởng để cho thuê."
"Đến lúc đó, khu xưởng xây thêm một tòa nhà nhỏ, đủ cho bốn em chúng ở là ."
Cửa hàng là thuê, thời hạn một năm, sắp xếp xong sân bãi khi chủ nhà thu phòng.