Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:05:01
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Vừa nhắc đến phụ , hốc mắt ba em đều đỏ hoe. Cố Hải Ba nắm chặt bàn tay nhỏ bé của em gái, khao khát hỏi: “Em thật sự thấy cha ư?”

 

Khi cha qua đời, còn nhớ chuyện, từng cảm nhận tình yêu của cha , mỗi khi thấy di ảnh thì đều vô cùng tiếc nuối.

 

. Ông còn , bây giờ đều coi thường cái nghề bán hàng rong, nhưng chính vì thế mà chúng mới cơ hội.” Cố Vân Khê giả vờ quên mất chữ, cố gắng suy nghĩ một lúc lâu mới tiếp: “Phải tranh phần , mới thể ăn thịt.”

 

Nghe lời , Cố Hải Triều tinh tế cân nhắc, như điều suy nghĩ, “Ông còn gì nữa ?”

 

Cố Vân Khê khổ một tiếng, đầy tiếc nuối: “Cha nhiều lắm, nhưng em mơ màng quá, nhớ hết .”

 

Ngay lúc trai chị gái đang thất vọng, cô híp mắt : “À đúng , cha còn em là thiên tài hiếm , bảo em học hành thật giỏi để đền đáp Tổ quốc.”

 

Ba em Cố Hải Triều:?!!

 

….

 

Hàng chục vòi nước trong phòng rửa mặt của bệnh viện xếp thành một dãy.

 

Người lui tới nhiều, chỉ lác đác vài bóng . Cố Hải Triều vặn vòi nước, rửa bộ đồ ăn, trong lòng nặng trĩu. “Tiểu Thải, em tin lời Tiểu Khê ?”

 

Cố Vân Thải lạ lùng hỏi ngược : “Sao tin? Con bé chẳng lý do gì để lừa gạt chúng cả. Từ bé nó là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiền lành mà.”

 

Cô chỉ thấy chút hâm mộ, tại cha về báo mộng cho cô? Lẽ nào cô đủ thông minh?

 

Cố Hải Triều im lặng, lặng lẽ rửa sạch bát đũa với động tác vô cùng thuần thục. “Cả cái lời nó là thiên tài, em cũng tin ?”

 

Cố Vân Thải nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Anh quên ? Khi còn học tiểu học, con bé lúc nào cũng một trăm điểm tuyệt đối, đến năm thứ ba thì mới bắt đầu sa sút. Em cảm thấy là do thường xuyên đói bụng, cho nên đủ sức để giảng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-14.html.]

Nói xong cô liền đau lòng. Em gái cô thật đáng thương, sinh mất vì khó sinh, đến năm thứ hai cha hy sinh vì công vụ, cho tới tận bây giờ từng hưởng thụ tình thương trọn vẹn của cha .

 

Phạm Khắc Hiếu

Lại hiểu gán cho cái tiếng là chổi. Bà nội thương, chú thím yêu, hàng xóm thì bài xích, bạn bè cũng bắt nạt. Hoàn cảnh như thế, đến lớn còn khó lòng chịu đựng nổi, huống chi là một đứa trẻ nhỏ.

 

Lý do vô cùng hợp lý, Cố Hải Triều cũng thuyết phục. “Không chỉ là do nguyên nhân thể . Mọi đều mang thành kiến quá sâu sắc với nó, trẻ con trong trường cũng xa lánh. Haiz, em gái nhà chúng khổ sở thật.”

 

Nếu nhờ chị liều che chở, Cố Vân Khê cơ bản cơ hội lớn lên. Hai chị lớn cứ thế tự suy luận, tung kẻ hứng, bổ sung logic chỉnh, tự thấy đau lòng.

 

Vì đang là dịp Tết Nguyên đán, vạn nhà đoàn viên, bệnh nhân trong bệnh viện ít. Nhờ , Cố Vân Khê một một phòng bệnh, ai quấy rầy, thậm chí còn thoải mái hơn nhiều so với ở nhà.

 

Ba em Cố Hải Triều đều ở bệnh viện cùng cô, coi như là một nhà cùng đón năm mới, bầu khí hòa thuận, vui vẻ và thoải mái từng .

 

Sau khi hạ sốt, bác sĩ cho xuất viện.

 

Cố Vân Khê bệnh nặng khỏi, cả vẫn còn rã rời, thể vực dậy tinh thần, chỉ cần về nhà chậm rãi tịnh dưỡng là .

 

Cũng chẳng gì nhiều để thu dọn. Cố Vân Thải chỉ cần ném chiếc chén tráng men cùng đũa túi là thể xách ngay.

 

Cố Hải Triều cúi xuống mặt Cố Vân Khê, : “Nào, cả cõng em về.”

 

Cố Vân Khê thoáng sửng sốt. Khuôn mặt vẫn còn nét ngây ngô, thể cũng gầy gò, nhưng thiếu niên đang cố gắng chống đỡ cả một bầu trời cho các em.

 

Cố Vân Khê chợt ý thức thế nào là ‘ cả cha’. Thiếu niên hy sinh và trả giá tất cả vì các em của .

 

Trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót ngừng. Cô khẽ lưng cả, ngửi thấy mùi xà phòng thơm khô ráo , bỗng nhiên cảm thấy vô cùng yên tâm.

 

Nơi yên lòng chính là quê hương, nơi nhà mới gọi là nhà. Thế là đủ .

 

 

Loading...