Tề Tĩnh tan học, bụng réo lên vì đói, y tắt qua con ngõ nhỏ về nhà. ngờ đường qua cửa xưởng một mùi thức ăn bám lấy tinh thần, khiến y sững .
Mùi thơm xông mũi, gợi lên sự thèm ăn mãnh liệt của y.
Y chút hổ, " chỉ cảm thấy đồ ăn nhà thơm quá, nên... hỏi một chút."
Nếu y nhớ nhầm, đây là xưởng của Cố Vân Khê.
Tại thức ăn của một xưởng nhỏ thơm như ? là quá đáng!
Phạm Khắc Hiếu
Cố Vân Thải lén lút y một cái. là tinh mắt thật.
Thức ăn cô tán thành, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, vui vẻ , "Là cơm thịt muối."
Đây là món cơm mà em gái cô thích ăn nhất, tiện lợi ngon miệng. Sau khi em gái hướng dẫn, mùi vị càng tuyệt vời hơn nữa.
Đặc biệt là khi nấu bằng nồi lớn, mùi thơm lan tỏa khắp xóm. Lớp cơm cháy vàng giòn đáy nồi thật sự khiến thèm nhỏ dãi, chỉ ăn liền mấy chén.
Tề Tĩnh ôm bụng kêu ùng ục, điên cuồng ăn: "Cái , thể bán cho một hộp cơm ?"
Y còn lấy hai đồng tiền cùng một hộp cơm rửa sạch.
Cần , một chén mì Dương Xuân lúc cũng chỉ mấy hào, hai đồng xem là giá cao.
Cố Vân Thải vẫn bất vi sở động, "Xin , em gái còn ăn." Người một nhà ăn cơm cùng .
Tề Tĩnh:… Đây là lý do kỳ quái gì? Chẳng lẽ nhà ăn cơm còn chờ em gái ăn ...
A, em gái của cô là Cố Vân Khê chứ?
Lòng tự trọng mãnh liệt khiến y thể dây dưa nữa, mà hậm hực rời .
Năm phút , bóng dáng em Cố Vân Khê xuất hiện ở đầu ngõ, Cố Hải Ba liếc mắt một cái thấy, hưng phấn chạy tới nghênh đón.
"Anh cả, Tiểu Khê, hai cuối cùng trở , mau mau, đang chờ hai về ăn cơm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-104.html.]
Còn tới gần, ngửi thấy một mùi thơm mê , Cố Vân Khê bước nhanh hơn, mặt mày lộ một tia ôn nhu ấm áp.
Cảm giác chờ cô về nhà, thật sự !
Mọi cầm bát xếp hàng, ai nấy đều trông mong chờ Cố Vân Thải múc cơm cho họ.
Nhà họ Cố chẳng hề coi Tề Thiệu và Khương Nghị là khách, khi ăn cơm cũng nhường nhịn gì, bởi lẽ mâm cơm bày , ăn mới là quý trọng.
Khương Nghị cảm thấy đặc biệt thú vị. Náo nhiệt như mới giống như một gia đình, đây là cảm giác gia đình mà gã mơ cũng .
Cố Vân Thải thích tự tay múc cơm cho nhà, cảm giác mang sự thỏa mãn mạnh mẽ. Anh cả là trụ cột trong nhà, múc một chén đầy. Kế đến là em út, vì em thích ăn cơm cháy nên cô lấy thêm một chút. Em trai xếp thứ ba, cũng một bát to.
Chỉ là hai thiếu niên đột nhiên xuất hiện cô buồn phiền, cô chỉ chuẩn suất ăn cho cả nhà mà thôi.
Hôm nay là bữa cơm độn, cô nấu ít hơn khi. Mà mấy thanh niên đang tuổi lớn khỏe ăn, e rằng nồi cơm chẳng đủ cho .
Thôi thì cứ chia , nếu thiếu thì ăn thêm mì, món mì sợi Dương Xuân để dành.
Tề Thiệu vốn dĩ chẳng hề câu nệ, nếm qua bao nhiêu cao lương mỹ vị, nên kỳ vọng nhiều cơm nhà họ Cố.
Thế nhưng, nếm một miếng, ngẩn cả .
Hạt cơm dẻo thơm, mập mạp; rau xanh thanh mát kết hợp với thịt muối tươi ngọt một cách hảo, còn trộn thêm một thìa mỡ heo. Đây quả là một chén cơm thịt muối chứa đựng cả tấm lòng, là cơm nhà giản dị mà nồng ấm.
Mùi khói lửa nhân gian, khiến lòng phàm xoa dịu.
Khương Nghị nhận lấy cơm mà Cố Vân Thải đưa. Chẳng hiểu , chỉ ngửi thấy mùi cơm nước thơm lừng, chén cơm đầy ắp khiến gã cảm thấy hạnh phúc từng .
"Tự tìm chỗ ." Cố Vân Thải dịu dàng với gã. Tiểu Khê , đây là bạn của em , cũng chính là một nhà.
"Cứ coi đây là nhà , đừng khách sáo."
Trong làn nước bốc lên nghi ngút, khuôn mặt tươi của cô thật hiền hòa, khiến trái tim Khương Nghị khẽ rung động...