Cố Vân Khê thấy , dịu dàng khẽ : "Anh cả, dẫu công việc ở xưởng thể nuôi sống bốn em , nhưng... chú thím hai cũng bỏ chút công sức tranh giành, thôi thì coi đây là trả ân tình cho họ . Như , về bốn em thể ngẩng mặt lên thẳng mặt họ, cần khúm núm lấy lòng, cần hạ thấp , cơm dám ăn nhiều, đ.á.n.h cũng dám lên tiếng.”
Lời chạm đúng nỗi lòng của Cố Hải Triều. Anh chịu đủ cảnh nhún nhường, khép nép lấy lòng gia đình chú thím hai, càng em trai em gái đ.á.n.h gãy sống lưng, cả đời thể ngẩng đầu lên .
“Được, bán!”
Chú hai mừng rỡ quá đỗi: “Cứ quyết định như , nhờ hai vị cán bộ nhân chứng.”
Quả nhiên là tuổi còn nhỏ, sự tình nặng nhẹ, lợi lộc bộ về tay .
Hắn sợ đêm dài lắm mộng, vội vã quyết định chuyện: “Bây giờ chú về nhà chuẩn tiền, mấy đứa chờ chú một lát, chú sẽ trở ngay.”
Hắn vội vàng rời , Lý cán bộ ngăn cản kịp, ánh mắt đầy phức tạp: “Hải Triều, suy nghĩ .”
Cố Hải Triều tuy mới mười bảy tuổi, nhưng đứa trẻ nhà nghèo sớm lo toan gánh vác việc nhà, cũng trưởng thành hơn nhiều so với những bạn cùng trang lứa. “ quyết định, tiên vượt qua cửa ải gian nan nhất hãy .”
Cố Vân Khê ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, tội nghiệp : “Anh cả, em ở với bà nội, em sợ.”
À mà, căn nhà tập thể mà nhà họ Cố phân vỏn vẹn hai gian, nhưng hơn mười cùng chen chúc.
Một gian dành cho Cố lão thái, Cố Vân Thải, Cố Vân Khê và con gái của chú hai (cô bé ở gác mái), còn phía thì dùng phòng chứa đồ lặt vặt và phòng ăn, chật ních còn chỗ đặt chân.
Gian còn chia đôi, một nửa là chỗ ở của vợ chồng chú hai, nửa là nơi trú ngụ của mấy em trai.
Mọi sống dồn toa cùng , ba bữa ăn cũng chung. Cố lão thái là quản lý việc ăn uống trong nhà, nắm chặt quyền “phân cơm” trong tay. Muốn cho ai ăn thêm một chút, tất cả đều chỉ dựa một câu của bà . Thời nào mà bà còn cố tình tạo quyền uy như thế?
Cố Hải Triều nghĩ tới đây, rốt cuộc nhịn : “ còn cầu các vị một chuyện, mời hai vị chủ, giúp chúng phân gia.”
Phạm Khắc Hiếu
“Phân gia?” Hai cán bộ , chút khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-10.html.]
Cố Hải Triều đơn giản giới thiệu tình huống trong nhà, đó : “Rõ ràng ở trong nhà , loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, chịu chút ủy khuất cũng , nhưng em trai em gái còn nhỏ...”
Nếu phân gia, sáu trăm đồng nộp cho bà nội, mấy em bọn họ giữ tiền thì sống như thế nào?
Anh úp mở, nhưng hai vị cán bộ đều hiểu. Họ hẹn mà cùng thở dài một , bọn họ gầy gò thế thì là cuộc sống hề dễ dàng.
Cố lão thái thật quá đáng, cháu trai cháu gái đều là ruột thịt, tương lai cũng sẽ hiếu thuận .
“Vậy định chia thế nào?”
Cố Hải Triều chần chờ, chỉ tạm thời nảy suy nghĩ , cho nên còn suy tính kỹ lưỡng.
lúc , thanh âm mềm mại của Cố Vân Khê vang lên: “Ý em là, tuy cả hai gian phòng đều là do ba chúng phân, nhưng bà nội vẫn còn đó, thì cứ chia một gian cho bà, còn bốn em chúng sẽ ở gian còn là .”
Nghe một chút, lời thật lòng , quả nhiên là đứa trẻ hiểu chuyện lòng hiếu thảo. Thử hỏi Cố lão thái thẹn ?
Sự cảm mến của hai cán bộ dành cho Cố Vân Khê dâng cao, quả thật là một đứa trẻ hiếu thuận.
Ai thích hiếu thảo chứ?
So , Cố lão thái quá thiếu nhân tình. Vạn sự chỉ sợ cái so sánh, trái tim hai đều nghiêng hẳn về phía Cố Vân Khê.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Vân Khê ửng hồng, cô khẽ ngượng nghịu: “Em còn bé, chẳng hiểu gì nhiều, suy nghĩ chu , Lý cán bộ, chị thấy cách thế nào ạ?”
Cô nhấn mạnh rằng hai gian phòng là do cha cô nhà máy phân. Sẵn lòng nhường bà nội một gian là để ngăn chặn lời tiếng , chiếm lợi thế về mặt dư luận. Hành động hợp tình, hợp lý, và ai thể chê trách .
Còn về gia đình chú thím hai, đó là chuyện của họ, liên quan gì đến bốn em cô nữa.
Người khéo léo dùng mưu là xa trông rộng, hành sự thuận theo tình thế, đó mới là phong cách nhất quán của cô. Mỗi câu cô đều là lời bâng quơ.