Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang, Vẫn Không Thoát Khỏi Kịch Bản Thê Thảm - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-10-15 05:04:48
Lượt xem: 27

 

Tháng Hai năm 1988, tại Hải Thành, đêm giao thừa.

 

Gió bấc thét gào, tuyết trắng bay lả tả. Mỗi nhà đều treo câu đối đỏ, cắt hoa giấy dán cửa, đủ món cúng Tết như thịt viên, gói sủi cảo. Khói bếp mù mịt lượn lờ, hương thơm đồ ăn Tết lan tỏa khắp các con hẻm.

 

Người lớn đang bận rộn chuẩn những bữa ăn thịnh soạn cho đêm giao thừa, còn lũ trẻ con thì chạy đuổi vui vẻ, rộn rã, khắp nơi tràn ngập khí đón mừng năm mới.

 

lúc , căn gác mái nhỏ hẹp, một cô bé gầy gò xanh xao khẽ mở đôi mắt mơ màng, sững sờ môi trường xa lạ xung quanh.

 

Trần nhà pha tạp cũ nát, mặt tường nứt nẻ, bong tróc. Không gian chật chội và lờ mờ khiến cảm thấy khó thở.

 

Cô gái nhỏ yếu ớt sàn nhà lạnh lẽo, vươn tay sờ lên cái trán nóng bừng của , nhưng chân tay lạnh như băng, giống như băng lửa giao .

 

Cô đang phát sốt. Đây là sốt đến mức hồ đồ ? Tất cả đều sự thật! , chỉ là ảo giác mà thôi!

 

Cô đang là nghiên cứu sinh tiến sĩ năm hai, với vô bằng sáng chế và tài sản trị giá hàng trăm triệu, thì thể sống ở một nơi tồi tàn như thế ?

 

Thế nhưng, đột nhiên một đoạn ký ức xa lạ và hỗn độn xông thẳng tâm trí cô. Cảm giác xé rách kịch liệt khiến cô hít thở khó khăn.

 

Cái gì? Cô xuyên !?

 

Xuyên một cô bé cùng họ tên là Cố Vân Khê, con gái út nhà họ Cố ở ngõ Bách Hoa, Hải Thành. Cha cô bé mất sớm, cô cùng ba chị em nương tựa , chịu cảnh ăn nhờ ở đậu, cảnh vô cùng đáng thương…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-van-khong-thoat-khoi-kich-ban-the-tham/chuong-1.html.]

Có lẽ, đây chính là thế giới song song mà cô thường trong sách truyện?

 

Cô còn kịp suy nghĩ rõ ràng chuyện thì đột nhiên âm thanh của một cuộc cãi vã kịch liệt ở bên ngoài khiến cô thể cố gắng dậy.

 

Ngoài sân, Cố Hải Triều, con trai cả của nhà họ Cố, hình gầy gò như cọc tre, quần áo mỏng manh, bờ môi đông lạnh phát tím, hốc mắt phiếm hồng nhưng vẫn quật cường chịu rơi lệ.

 

"Chú Hai, đây chú hứa rằng khi cháu tròn mười sáu tuổi sẽ giao suất công việc của bố. Giờ cháu mười bảy , chú mau trả cho cháu! Cháu hứa sẽ giao một nửa tiền lương, , hai phần ba cho bà nội quản lý.”

 

Cố Hải Triều trông thật đáng thương, nhưng chú Cố Kiến Bình như thể đang một đứa trẻ hiểu chuyện: “Đứa nhỏ , cháu hiểu lý lẽ như ? Không chú trả , nhưng hiện tại lương của chú đang là sáu mươi tám tệ một tháng, còn một học việc mới nhà máy chỉ nhận mười tám tệ. Cháu nghĩ xem, giao công việc cho cháu lúc chẳng là đẩy cả nhà cảnh đói rét, chỉ 'uống gió Tây Bắc' mà sống ?”

Phạm Khắc Hiếu

 

Người chính là con trai thứ hai nhà họ Cố, Cố Kiến Bình. Trong mắt thiên hạ, ông là một chú , một ngậm đắng nuốt cay nuôi dạy con cái của trai khuất.

 

Ông hiền lành nhiệt tình, bất kể nhà ai việc gì đều sẽ sẵn lòng phụ một tay, cho nên, tiếng tăm vô cùng .

 

"Cho dù nhiều năm qua chú vất vả , chú thà ăn trấu cũng nuôi lớn bốn em các cháu. Chú hy vọng mấy đứa sẽ ơn, nhưng chú ngờ ghi hận và ghét bỏ, ai…”

 

Những hàng xóm lượt thở dài: "Kiến Bình , sự cố gắng của vợ chồng mấy năm qua đều thấy cả. Vợ chồng quá, là do đám trẻ lương tâm.”

 

Đối mặt với sự chỉ trích của , đáy lòng Cố Hải Triều dâng lên một cỗ tuyệt vọng nồng đậm, quả nhiên là cảnh tứ cố vô .

 

Ai thể hiểu nỗi thống khổ của việc ăn nhờ ở đậu? Nhìn bên ngoài thì , nhưng bên trong sống e dè, chịu đựng hơn bất kỳ nào.

 

 

Loading...