XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 826. Phiên ngoại 6
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:56:47
Lượt xem: 14
Ngày ấy nàng và Vân Dã đều cho rằng mình hẳn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.
Quả thật, ban đầu Bạch Trạch hấp thu tất cả lực lượng huyết mạch ở nơi đây vào trong cơ thể của Kỳ Niệm Nhất, những huyết mạch giả đó cũng chỉ là tu vi có chút hạ thấp, lực thần thông không còn mà thôi, cũng không có thân tử đạo tiêu.
Nhưng trái tim là một bộ phận quan trọng nhất của Bạch Trạch.
Nàng không biết Thần Minh mất đi trái tim có hoàn mỹ mà sống lại không.
Cũng không biết mất đi lực lượng bản thân của trái tim thì nàng còn có thể tồn tại giống như trước hay không.
Quả nhiên, khi Bạch Trạch sống lại thì Kỳ Niệm Nhất cảm giác tất cả sức sống của mình đều bị rút ra trong nháy mắt, nàng tựa như một bộ thân thể gần đất xa trời, không có bất cứ sức sống gì.
Cũng may Thần Minh nhân từ, để lại một con đường sống cho nàng.
Linh hồn của nàng và thân thể đều có thể bảo tồn.
Cây đại thụ mọc ra từ Thâm Uyên kia, dung hợp tâm đầu huyết của nàng trong Chiếu Cô Quang và linh hồn tàn dư của Vân Dã, lấy thân kiếm làm căn cơ cắm rễ thật sâu trong đất, hấp thu tình cảm và tín ngưỡng chất phác nhất của mọi người trên mảnh đất được nàng cứu vớt này.
Những sự hoài niệm và cảm kích đó, tất cả đều biến thành lực lượng tín ngưỡng cuồn cuộn không ngừng bổ sung sức sống cho nàng.
Rốt cuộc vào năm thứ tám là có thể viên mãn.
Kỳ Niệm Nhất nghiêm mặt nói: “Trước kia ta cảm thấy ta muốn theo đuổi đỉnh cao của kiếm đạo, nó có thể tìm được ở thế giới này. Nhưng trong lúc Bạch Trạch bám vào thân thể của ta, ta cảm nhận được thế giới càng rộng lớn hơn nữa.”
Nàng khẽ cười nói: “Có lẽ hy vọng xa vời, nhưng ta muốn thử xem.”
Mộ Vãn chỉ dùng lưỡi đao khẽ chạm cốt kiếm của Kỳ Niệm Nhất, nói: “Vậy cứ thử xem, chúng ta cùng nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-826-phien-ngoai-6.html.]
Cố Diệp Phi
Nhận được truyền tin của Diệu Âm, hành trình an nhàn của Kỳ Niệm Nhất ở Vong Ưu Cốc tuyên cáo kết thúc.
Kỳ Niệm Nhất dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới Quỷ Cốc, lại chỉ thấy được một ngôi mộ cô đơn không bia.
Thiên Cơ Tử đi về cõi tiên.
Vẻ mặt của Diệu Âm cô cùng bình tĩnh, thấy Kỳ Niệm Nhất cũng chỉ là lạnh nhạt nói một câu: “Tới rồi.”
Ngôi mộ không bia này được xây dựng ở nơi giao giữa sáng vào tối, chỉ có một nửa bị ánh mặt trời chiếu, mà một nửa kia dừng ở trong bóng tối.
Kỳ Niệm Nhất lòng có chút hụt hẫng, Diệu Âm thấy biểu cảm này của nàng, trấn an nói: “Nơi yên giấc là chính hắn chọn, thân thể của hắn mà chống đỡ nhiều năm như vậy đúng là không dễ, khi nghe thấy tin tức ngươi tồn tại trở về, thì một hơi cuối cùng cũng buông. Hắn nói mình sống nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều là đang chuộc tội, thật ra đến cuối cùng tội cũng không chuộc xong, chỉ là ông trời xem hắn thành tâm, cho nên thu hồi trừng phạt, để cho hắn sớm ngày lên đường.”
Kỳ Niệm Nhất đứng yên trước mộ một hồi lâu, không biết suy nghĩ cái gì, cuối cùng mới thở dài nói: “Hắn một lòng muốn chết, cũng coi như là cầu nhân được nhân.”
Diệu Âm có chút do dự, chần chờ nói: “Có một vấn đề, không biết có thuận tiện hỏi hay không.”
Kỳ Niệm Nhất hiểu rõ nói: “Ngươi là muốn hỏi lần đó ta chạm mặt với Thiên Cơ Tử ở Quỷ Cốc rốt cuộc nói cái gì?”
Diệu Âm gật đầu, chỉ nghe Kỳ Niệm Nhất lạnh nhạt nói: “Thật ra không có gì, chỉ là nói chút sắp xếp sau đó, nhưng trước khi đi… hắn tính cho ta một quẻ.”
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt, biểu cảm có chút buồn bã.
“Ngươi biết đấy, ta không tin những thứ này nhưng hắn nói đây là một quẻ chính xác nhất mà hắn tính ra trong cả đời này, không thẹn với lương tâm nhất, cho nên ta cũng nguyện ý tin một lần.”
Trong ánh mắt thấp thỏm của Diệu Âm, Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói:
“Hắn tính ra ta sẽ có một trận tử kiếp, nhưng chỉ cần mang một trái tim vì cái c.h.ế.t mà sinh, cuối cùng có thể lấy lại cuộc sống mới.”