XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 813
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:52:56
Lượt xem: 16
Bọn họ sắp xuất phát.
Một khắc trước khi xuất phát, Kỳ Niệm Nhất khẽ nhắm mắt lại, tiến thẳng vào trong nội phủ.
Cuốn Thiên Mệnh Thư trống rỗng ở tử phủ của nàng giống như có thể cảm ứng được nàng vậy, nó im lặng mở sách ra trước mặt nàng.
Lần này Kỳ Niệm Nhất vô cùng kiên định nắm lấy cây bút ngòi vàng kia rồi kéo nó xuống.
Bút ngòi vàng mới đầu thì hơi kháng cự, làm động tác của Kỳ Niệm Nhất bị cản trở.
Kỳ Niệm Nhất vẫn bất động, ở trong nội phủ dùng thần thức dẫn bút ngòi vàng viết từng chữ từng nét vào Thiên Mệnh Thư.
Những chữ được viết ra bằng cái bút này giống như trời sinh đã có năng lực quy luật.
Trên trang giấy, một nét cuối cùng được đặt xuống.
Trong khoảnh khắc khi cây bút ngòi vàng rời khỏi trang giấy, cây bút kia bỗng biến thành chấm sáng vàng kim rồi biến mất.
Mà cuốn sách ban đầu ghi lại số mệnh của bọn họ, sau đó bị nàng viết lại đã chậm rãi gập lại, lật tới trang bìa trong của sách.
Lần này, không cần ai phải điền vào chỗ trống trong trang bìa trong này nữa.
Sau khi Thiên Mệnh Thư gấp lại thì không còn mở ra nữa.
Nó chẳng khác nào một quyển sách bình thường, lẳng lặng mà nằm trong tử phủ của Kỳ Niệm Nhất, không hề cho nàng thêm bất kỳ phản ứng nào nữa.
Một đầu khác của Thâm Uyên, Mạc Bắc môn hộ, phật quang một lần nữa bao phủ nơi đó.
Phật quang lần này không phải là linh thức Bạch Trạch để lại nữa, mà là năng lượng do tất cả phật tu ở Phật quốc tụng kinh văn phát ra.
Bọn họ ngâm tụng Đại Quang Minh Quyết hết lần này tới lần khác, các trận pháp sư của Thượng Dương Môn hết người này tới người khác dùng trận bàn giúp bọ họ mở ra con đường xuống Thâm Uyên, Lạc Anh Thần Điện của Nam Cảnh mặc áo bào trắng trang trọng và nghiêm túc, thầm đọc những lời khấn mà người khác nghe không hiểu.
Cửu Chuyển Âm Khuyết bắt đầu tấu nhạc, hát lên bài “Quy khứ lai hề”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-813.html.]
Trong đám người truyền đến bài ca d.a.o cổ xưa nhất của Đông Châu, những bài ca d.a.o đó ngày còn bé từng theo bọn họ vào giấc ngủ, là lời đồn cổ xưa mà dịu dàng được truyền từ đời này sang đời khác.
Sau đó, không chỉ có Đông Châu, mọi người tới từ khắp các nơi trên đại lục đều cất tiếng hát bài ca d.a.o ở quê hương của mình, những lời hát quanh quẩn trên bầu trời Thâm Uyên, truyền tới những nơi rất xa.
Thành trì nhân loại gần Thâm Uyên nhất, những người phàm trong thành Lư Tô còn không biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì.
Họ làm việc từ bình minh đến hoàng hôn như thường lệ, sống một cuộc sống buồn tẻ và ổn định trong sự lặp đi lặp lại.
Họ vẫn tin rằng các tiên trưởng sẽ che chở trước mặt bọn họ như trước đây và chiến đấu cho đến khi thành Lư Tô bị Thâm Uyên nuốt chửng.
Tin tưởng vững chắc trước sau như một.
Tiếng ca tiễn đưa những người xuống Thâm Uyên.
Tiêu Dao Du và những người khác đứng bên bờ Thâm Uyên, nhìn bọn họ biến mất ở cuối tầm mắtt.
Cố Diệp Phi
Sau đó là bắt đầu sự chờ đợi dài đằng đẵng.
...
Trước khi tiến vào Thâm Uyên, không ai có thể nói rõ được bên trong Thâm Uyên có cái gì.
Bọn họ đạp lên trận bàn của các trận pháp sư tiến vào Thâm Uyên vô tận, sau khi đi xong cái trận bàn cuối cùng, tất cả mọi người cảm nhận được cảm giác không trọng lực.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy dường như mình bị tách biệt khỏi những người khác.
Ở đây đều là những tu sĩ có vô số kinh nghiệm chiến đấu, họ nhanh chóng ổn định cơ thể, khống chế cho bản thân từ từ rơi xuống, thử thăm dò xem rốt cuộc cái đáy Thâm Uyên ở chỗ nào.
Kỳ Niệm Nhất rơi xuống một lúc lâu, trong lúc đó không cảm thấy gì cả, cho đến khi đặt chân xuống nền đất cứng.
Nàng nhẹ nhàng rơi xuống, thế giới trước mắt như chợt sáng lên, hoàn toàn hiện ra trước mắt nàng.
Nàng nhìn xung quanh, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Mặc Vô Thư nói, bên trong Thâm Uyên điều mình thấy là cái mình nghĩ.