XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 797
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:48:37
Lượt xem: 9
Nàng cúi đầu nói: "Vậy ta cần phải suy nghĩ cho cẩn thận rồi."
Chiếu Cô Quang vẫn bị nàng quấn trên thắt lưng, bây giờ lấy ra đặt giữa một hàng kiếm, có vẻ đẹp khác thường.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua thân kiếm nửa trong suốt của Chiếu Cô Quang rồi ánh lên mặt Kỳ Niệm Nhất, khiến đôi mắt màu vàng của nàng lộng lẫy và ấm áp.
Máu màu vàng tinh khiết lưu động giữa kiếm tâm hòa cùng nhịp đập trái tim của nàng, tản ra từng đợt ấm áp.
Nàng nhìn một lúc lâu mới đưa mắt dừng lại trên thanh kiếm cuối cùng.
Thanh kiếm đó nàng chưa từng dùng bao giờ, là một thanh kiếm bị gãy, thân kiếm chỉ dài cỡ một bàn tay, mặt cắt chỗ gãy lộ ra màu m.á.u dày đậm, giống như đã dính vô cùng vô tận sát khí.
Sắc mặt nàng hơi trầm trọng, cầm thanh đoạn kiếm này trong lòng bàn tay.
Gần như chỉ trong nháy mắt, màu m.á.u cuộn trào hiện lên trước mặt nàng, nàng cảm nhận được sự thống khổ cực kỳ mãnh liệt và rung động mãnh liệt thanh kiếm này, còn có sợ hãi và ác niệm vô tận.
Kỳ Niệm Nhất nhanh chóng rút linh thức ra khỏi thanh kiếm này, trên trán đã có mồ hôi toát ra.
Nàng nhìn Vân Dã, trầm giọng nói: "Thanh đoạn kiếm cuối cùng này không phải do ngươi đúc, có đúng không?"
Trong thoáng chốc Vân Dã không biết nói gì, gật đầu thừa nhận: "Thanh kiếm này là ta vô tình giành được."
Hắn cười khổ rồi nói: "Thay vì nói là kiếm, không bằng nói là một thanh chủy thủ sắc bén, chỉ là bị gãy từ giữa nên không nhìn ra thôi.
Chủy thủ.
Kỳ Niệm Nhất nhắm mắt lại, thì thào: "Là... thanh chủy thủ bọn họ dùng để g.i.ế.c c.h.ế.t Bạch Trạch có đúng không?"
Lần này, Bạch Trạch đã trả lời nàng thay cho Vân Dã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-797.html.]
"Đúng vậy." Bạch Trạch bình tĩnh trả lời: "Chính là nó."
Kiếm có thể làm cho Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh trở lại, nàng nhốt mình trong sân lâu như thế là vì mục đích này.
Mà sau khi bình tĩnh trở lại, nàng mới bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.
"Trên thanh chủy thủ này quấn quanh thần lực của ngươi và ác niệm của Thâm Uyên." Kỳ Niệm Nhất thì thào nói: "Trong khoảng thời gian này, ta đã suy nghĩ rất lâu, nhưng dường như ta không có cách nào khác."
Nàng như đang lầm bầm lầu bầu, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ bất an mơ hồ, bị Vân Dã nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Kỳ Niệm Nhất ngẩng đầu, rơi vào trong ánh mắt ấm áp yên bình của Vân Dã, vẫn giống như mọi khi.
Ánh mắt hai người đan xen, nụ cười của Vân Dã như đang nói với nàng rằng - ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì.
Kỳ Niệm Nhất ngồi trong sân, Vân Dã đã ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng và nói: "Còn nhớ lúc trước ta đã nói cái gì không?"
"Những thanh kiếm này đều là ta đúc vì ngươi, kể cả chính bản thân ta."
Giọng của Vân Dã dịu dàng và kiên định: "Bắt đầu từ ngày ta lấy thân tế kiếm, ta đã biết mình đang làm gì rồi. Ta đang làm theo đạo của mình, và ngươi cũng như thế, chúng ta là người cùng đạo."
Hắn vuốt ve cái trán của Kỳ Niệm Nhất, dịu dàng nói: "Có đôi khi ta sẽ nghĩ, có phải là người tu tiên ở thế hệ của ta quá vô dụng nên mới phải để ngươi không thể không gánh vác những áp lực đó. Khi đó ta không biết mình sẽ gặp một kiếm chủ như thế nào, thậm chí cũng không biết, rốt cuộc có thật là sẽ có một người như thế tồn tại hay không."
Giọng nói của hắn rất nhẹ, vừa bằng phẳng vừa rõ ràng: "Ta thấy rất may mắn khi gặp được ngươi, Niệm Nhất."
Cố Diệp Phi
"Ngươi dẫn ta chứng kiến rất nhiều kỳ tích, làm ta có dũng khí để tin tưởng vào tương lai."
Kỳ Niệm Nhất chỉ im lặng nhìn hắn, cảm xúc phức tạp dưới đáy mắt toát ra mà không kiềm nén lại.
"Ta biết chúng ta phải đối mặt với điều gì." Vân Dã nhếch môi: "Không phải lúc trước ngươi đã nói sẽ để ta và ngươi cùng đi tìm đỉnh cao của kiếm đạo, truy tìm điểm cuối của đạo hay sao?"
"Một khi đã như vậy, trong chặng đường cuối cùng này, cho dù phải đối mặt với điều gì thì chúng ta cũng sẽ đi cùng nhau."