XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 757
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:38:34
Lượt xem: 7
Bọn họ ngây ngẩn cả người, không hiểu Ngọc Hoa Thanh đang có ý gì.
“Điên thật rồi sao? Không c.h.é.m người khác mà lại đi c.h.é.m nhi tử của chính mình.”
Ngọc Trọng Cẩm chứng kiến được một màn như thế, ánh sáng trong đáy mắt liền lập tức vỡ vụn hoàn toàn.
Chỉ có sắc mặt của mấy người Vẫn Tinh Phong là thay đổi đột ngột.
Ngọc Hoa Thanh vừa lòng quan sát phản ứng của bọn họ, cười nhẹ lên tiếng: “Chân thân của Mặc Quân vẫn luôn nằm phía dưới Thâm Uyên, hôm qua mới xuất hiện, có lẽ là vì muốn nhanh chóng phá vỡ đồng tâm khế giữ nhi tử của với nha đầu kia nhỉ?”
Ngọc Sanh Hàn cảm nhận được kiếm phong lạnh lẽo đang dừng trên cổ mình, trên mặt lộ ra một nụ cười trào phúng, hắn bình thản liếc nhìn Kỳ Niệm Nhất một cái, cuối cùng chỉ đàng khép chặt đôi mắt.
Ngọc Hoa Thanh phát ra tiếng cười tê dại: “Mặc Vô Thư, người không ngờ nhỉ, năm đó vì bảo vệ tính mạng của đồ đệ mình mà kết hạ đồng tâm khế, nhưng hiện giờ, chính nó lại là thanh kiếm lấy mạng nàng ta.”
Mặc Vô Thư thu kiếm về, sắc mặt âm trầm vô cùng.
Biểu cảm của Ngọc Hoa Thanh đầy vẻ đắc ý: “Muốn thi triển Đồng tâm khế vốn mất rất nhiều thời gian, Mặc Quân đây có một thử một lần không, rốt cuộc là ngươi giải đồng tâm khế nhanh hơn, hay là một kiếm g.i.ế.c c.h.ế.t nhi tử ta và đồ đệ ngươi nhanh hơn?”
Không ai nghĩ Ngọc Hoa Thanh sẽ phát điên đến mức đó.
Vì để áp chế Mặc Vô Thư và Kỳ Niệm Nhất, mà đem chính con trai ruột của mình ra làm con tin.
Cố Diệp Phi
Ánh mắt của Ngọc Hoa Thanh ngược lại, lia nhanh về phía Kỳ Niệm Nhất:
“Nếu hôm nay không g.i.ế.c được ngươi, ta hẳn sẽ không bình tĩnh được đâu.”
Thân thủ, mọi thứ hắn dựng lên, đều bị phá hủy trong tay một con nha đầu mới hai mươi tuổi này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-757.html.]
Hắn sao có thể không phẫn hận.
Ngọc Hoa Thanh cười nhẹ một tiếng, trong tay hiện lên một vầng sáng, hung hăng chụp vào đầu Ngọc Sanh Hàn, đau nhức và tê mỏi khiến gương mặt Ngọc Sanh Hàn giàn giụa toàn là nước mắt nước mũi.
Kỳ Niệm Nhât cũng theo đó mà cảm nhận được cơn đau.
Trong ánh mắt nàng xẹt qua chút sự kinh ngạc, đột nhiên nhìn về phía Ngọc Sanh Hàn.
Lần đầu tiên nàng biết, dưới tác dụng của đồng tâm khế, bọn họ có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của đối phương.
Ngọc Sanh Hàn cắn chặt hàm răng, gân xanh nơi cổ cứ thế nổi lên, thân thể không chịu không chế mà run mạnh, mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, không nói lời nào.
Thấy nàng vẫn còn bình yên vô sự, Ngọc Hoa Thanh bất chợt có chút kinh ngạc, rồi sau đó liền phản ứng lại: “Đúng rồi, ngươi là lôi linh căn, không sợ lôi điện.”
“Cái này thì sao?”
Hắn trở tay c.h.é.m một phát, thanh kiếm dừng ngay sau lưng Ngọc Sanh Hàn, da thịt Ngọc Sanh Hàn lập tức bong ra, m.á.u tươi cứ thể chảy.
Nhát kiếm này có thể nói là đã cắt sâu vào tận xương cốt, nhưng lại không gây hại cho tính mạng của Ngọc Sanh Hàn, Ngọc Sanh Hàn vẫn cứ bị Ngọc Hoa Thanh không chế chặt chẽ trong tay như thế.
Tựa như cùng một lúc ấy, Kỳ Niệm Nhất liền lập tức cảm nhận được một đợt đau đớn phát ra từ sau lưng, dưới một đòn mạnh như thế, khiến khóe miệng nàng rỉ ra một tia máu.
Thấy chiêu này có tác dụng, Ngọc Thanh Hoa nhanh chóng vừa lòng nở nụ cười, chưa gì đã giáng thêm mấy nhát kiếm lên người Ngọc Sanh Hàn.
Chỉ vài cái chớp mắt, thân thể của Ngọc Sanh Hàn m.á.u thịt lẫn lộn, xương trắng lộ ra giữa đống thịt đỏ chói, nhát kiếm nghiêm trọng nhất đã làm bị thương cánh tay phải của hắn ta.
Cánh tay phải của hắn bị Ngọc Hoa Thanh bẻ gãy, xương trắng chọc vào da thịt, vặn vẹo, nhầy nhụa lọng thòng bên người, thảm hại vô cùng, khiến con người ta chẳng dám nhìn thẳng.
Kỳ Niệm Nhất đúng thật là đã cảm nhận được nỗi đau giống hệt với Ngọc Sang Hàn, nàng hổn hển hít thở, bay lên trời, chậm rãi tiến về phía Ngọc Hoa Thanh.