XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 703
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:15:32
Lượt xem: 9
Khi nói chuyện, bên phía hung thú chạy tới lại nghe thấy có tiếng người nói chuyện.
Nghe rõ những gì bọn họ nói, Kỳ Niệm Nhất khẽ nhướng mày, nói khẽ với Mộ Vãn: “Trước tiên hãy mổ nó ra rồi những thứ hữu dụng ra trước.”
Hung thú thưa thớt, cả người đều là bảo bối.
Dù là da lông, răng nanh hay là nội đan của nó, đều là nguyên liệu tốt để luyện dược luyện khí.
Mộ Vãn không hỏi quá nhiều, lập tức ra tay.
Sau khi chuyển sang tu luyện song song y học và luyện kiếm, dùng đao m.ổ x.ẻ cái gì đó nàng ta ngày càng thuần thục.
Đao dài d.a.o ngắn sử dụng cùng một lúc, chỉ chốc lát sau, dưới lưỡi đao của nàng ta, một con thú to lớn hung dữ đã bị cắt thành từng mảnh nhỏ gọn gàng, xương, lông và thịt đều được sắp xếp và chất thành đống.
Mặc dù mặt đất đầy m.á.u nhưng khi nhìn động tác của nàng ta, mọi người cũng chỉ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Viên nội đan quý giá nhất kia, sau khi mổ nó ra Mộ Vãn trực tiếp nhét thẳng vào tay Kỳ Niệm Nhất.
Lúc đám người kia chạy tới, chỉ nhìn thấy mặt đất toàn là m.á.u và con hung thú đã bị chặt thành từng khúc.
Người cầm đầu trước tiên là kinh ngạc, sau đó chính là tức giận: “Đây là con mồi bọn ta đuổi bắt, các ngươi là người của bộ lạc nào, chưa được cho phép đã đoạt con mồi của người khác, các ngươi muốn khiêu khích bọn ta sao!”
Kỳ Niệm Nhất nhìn những nhân loại tu vi cao nhất là Kim Đan cảnh, nói thẳng: “Các ngươi đuổi bắt nó? Nếu gặp phải, là nó nuốt các ngươi mới đúng.”
Người cầm đầu kia híp mắt lại, đánh giá Kỳ Niệm Nhất một lát, cười lạnh nói: “Chúng ta có Linh Khí được Bạch Trạch đại nhân tặng, là bộ lạc được thần minh bảo vệ, còn các ngươi là ai!”
Khi nhìn thấy dây trói tiên ánh lên kim quang trong tay hắn, ánh mắt Kỳ Niệm Nhất gợn sóng.
Khi Bạch Trạch chết, đúng là bị cái dây trói tiên này trói lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-703.html.]
Nàng hình như biết ba câu hỏi mà Bạch Trạch muốn bọn họ trả lời là câu hỏi như thế nào rồi.
Trong đám người đột nhiên xuất hiện này, người cầm đầu kia Kỳ Niệm Nhất cũng từng gặp trong ảo cảnh.
Đúng là một trong số năm người kia, Tống Nam.
Thế giới của một nghìn năm trước không có quốc gia, chỉ có bộ lạc, mọi người tụ tập trong một bộ lạc cùng sinh sống, chống lại thế giới khiến người tuyệt vọng.
Để mà tính thì Tống Nam chắc là người trẻ tuổi xuất sắc nhất trong bộ lạc này.
Tống Nam đánh giá Kỳ Niệm Nhất, lạnh lùng nói: “Các ngươi là người của bộ lạc nào? Vì sao bọn ta chưa từng gặp qua.”
Những chuyện như bịa đặt thân phận, Kỳ Niệm Nhất đã làm được trơn tru.
Nàng trấn định nói: “Chúng ta không thuộc bất kỳ bộ lạc nào, từ trước vẫn sinh sống ở trong núi, vài ngày trước có cháy, đã đốt trụi ngọn núi chúng ta sinh sống, thế nên hiện tại bọn ta mới ra ngoài mưu sinh.”
Cố Diệp Phi
Câu này của nàng trái lại cũng có lý.
Bề mặt trái đất bị chia cắt, ngoài một số bộ lạc lớn, trên đại lục còn có vô số bộ lạc nhỏ, cùng với những người chưa gia nhập bộ lạc, việc đi lại lúc này kém xa so với tương lai, hơn nữa tu vi của người tu hành cũng không cao. Người có thể ngự không phi hành đã ít nay còn ít hơn, khắp mặt đất đều có hung thú, nếu không chú ý, sẽ bị đám hung thú đột nhiên lao ra nuốt chửng... Không ai dám tùy tiện chạy lung tung.
Cho nên, như lời giải thích của Kỳ Niệm Nhất, còn rất nhiều người sống rải rác ở các vùng núi sâu rừng già.
Nghe thấy là những người bị bắt chạy nạn, Tống Nam cũng không hạ thấp cảnh giác.
Hắn nhìn con hung thú đã bị m.ổ x.ẻ trên đất, sự cảnh giác trong lòng càng nặng hơn.
Một con hung thú đáng sợ như vậy, bộ lạc bọn họ phải dùng ít nhất ba Linh Khí của Bạch Trạch đại nhân tặng mới có thể bắt được nó.
Đám người này dùng tay không nhưng lại có thể giải quyết nó nhanh như vậy.