XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 697
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:13:54
Lượt xem: 9
Ánh mắt kia thật sự quá phức tạp, sợ hãi và bất khuất đan xen, mờ mịt và lí trí lẫn lộn vào nhau.
Hầu kết của hắn theo đó mà di chuyển lên xuống, thật lâu sau mới có thể thở phào một hơi, khiến cơ thể cũng có chút suy sụp, sau đó lập tức nhanh chóng nhìn về phía Văn Tân Linh, nhẹ nhàng cười: “A Linh, chúng ta không đi nữa.”
Văn Tân Linh mệt mỏi vô cùng: “Ngươi, rốt cuộc là muốn như thế nào.”
Bọn họ đi một đường, hết trốn lại tránh, Lưu Li Đàn đã gần trong gang tấc đến thế rồi mà.
Nàng ta tủi thân cực kỳ, hốc mắt đỏ bừng, bỗng nhận ra ca ca hình như không giống bình thường, nhưng vẫn không dám suy nghĩ quá nhiều, cũng chẳng thể làm gì hơn.
Nàng ta không biết, trong nháy mắt đó, nhân lúc ca ca đang yếu đuối, thì một linh hồn khác đã khóa linh hồn hắn vào cơ thể, mà thứ đang không chế thân thể này chính là một linh hồn khác ấy.
Một linh hồn bò ra từ Thâm Uyên.
Ánh mắt hắn vẫn không hề di chuyển, chăm chú nhìn về phía Thâm Uyên, cuối cùng, hai bờ mi dần dần khép lại.
Hắn đã từng khí phách hăng hái, kiên định, dũng cảm, không màng cái chết.
Thật ra, c.h.ế.t không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là, chưa bao giờ thật sự c.h.ế.t đi.
Dù thân thể đã chết, nhưng linh hồn vẫn luôn bị Thâm Uyên cắn nuốt, bị vùi bên trong Thâm Uyên vô tận, thậm chí còn bị khống chế, làm ảnh hưởng đến đại lục, công kích người đã từng là bạn với mình.
Đó mới là cái xác không hồn chân chính.
Hắn đã vất vả lắm mới có thể chạy ra khỏi đó.
Hắn không muốn tiếp tục đối mặt với hoàn cảnh ấy thêm lần nào nữa.
Bạc nhược cũng được, ích kỷ cũng thế.
Hắn chỉ muốn trốn.
Chỉ là sâu trong nội tâm, linh hồn chính của cơ thể này, cứ mải nghẹn ngào, gào hét ầm ĩ, khiến hắn chẳng thể nào bước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-697.html.]
Ý niệm giằng co, tựa như muốn xé toạc hắn ra.
Tiếng hét thống khổ của Văn Tân Linh bên trong thân thể, chỉ có mình hắn nghe thấy.
“Cút khỏi thân thể ta ngay!”
Người đã nhu nhược suốt hai mươi lăm năm, lần đầu tiên mở miệng, hét lên một tiếng gào hung hãn đến vậy.
……….
“Ma La, hắn ở đó kìa, đừng để hắn chạy thoát!”
Một đám người nhốn nháo, có thanh niên, có trẻ nhỏ, có người đã đến tuổi xế chiều, vây quanh người hắn, chật như nêm cối.
Bọn họ quá cao, bao hắn lại, tựa như một bức tường to lớn, đâu đâu cũng là bóng tối, khiến hắn không thể cảm nhận bất kỳ tia sáng nào.
Sau đó, hắn bị một đôi bàn tay hệt như kìm sắt bắt lấy, xách hắn lên như đang xách một con vật, trói tứ chi vào nhau, cột lên gậy gỗ.
“Ha, không ngờ Ma La còn nhẹ hơn cả nghé con của chúng ta đấy.”
Cách đó không xa, giọng nói sợ sệt của một cô gái nhỏ vang lên: “Hắn nhìn qua cũng chẳng khác chúng ta là bao, gầy yếu như vậy, là Ma La thật đấy ạ? Ác quỷ đều có khuôn mặt dữ tợn, nhưng hắn trông đẹp thế mà, chẳng giống Ma La chút nào.”
Người đàn ông ấy cười nói: “Bề ngoài đẹp đẽ của ác quỷ là được dùng để lừa gạt con người đấy, có biết không. Hắn sinh ra vốn là Ma La, định sẵn là sẽ mang đến tai họa cho chúng ta, sinh ra hắn không phải là đã làm ảnh hưởng đến Phật tử sao!”
Cố Diệp Phi
“Phì! Phật tử vẫn luôn là người thanh khiết, chúng ta đừng vì một tiểu quỷ thế này mà vấy bẩn đến phật tử, nên phỉ nhổ ác quỷ mới đúng! Không thể nói về phật tử như thế được!”
“Không sai, phải g.i.ế.c c.h.ế.t hắn, Phật tử không thể có bất kỳ vết nhơ nào được.”
Hắn bị treo lên trời, trong cuộc ẩu đả vừa rồi đã bị đ.ấ.m mạnh vào mặt vài cái, đôi mắt sưng to, chẳng thể mở ra được.
Nhưng hắn vẫn cố mở to mắt, nhìn về phía tỏa ra ánh sáng.
Giữa mấy người lúc nha, lúc nhúc, có một hình bóng đang đứng đó.
Mái tóc dài của nàng ta bung ra, mặc một bộ y phục bằng vải bố, giữa hai đầu lông mày hiện ra một nút ruồi đỏ, lông mày hơi rũ xuống, thản nhiên, từ bi cũng rất vô tình, tựa như vị phật đang đi hành tẩu nhân gian.