XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 673
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:06:53
Lượt xem: 14
Việc này thay vì nói khó khăn, thì không bằng nói là rườm rà.
So với tu luyện và đấu pháp thì phải hao tâm tốn sức hơn nhiều.
Nhưng hai nàng không cảm thấy gì, đã kiên trì trong thời gian hai năm.
Năm đó mang ra một chuỗi danh sách dài từ Vô Vọng Hải đã được hoàn thành từng cái, hiện tại còn dư lại cũng chỉ có mười mấy.
Nàng quyết định hoàn toàn chấm dứt chuyện này trước khi xuất phát.
Nghe được dự tính của nàng, lúc đó Tiêu Dao Du đang ở Thương Hoàn cũng tung ta tung tăng mà theo tới: “Việc này sao có thể thiếu ta được chứ.”
Xác thật không thể thiếu nàng ta.
Đa số người trong danh sách này đều là dựa vào người buôn bán tin tức lớn nhất của toàn bộ đại lục như Tiêu lão bản tìm được.
Sau khi hai người cùng nhau xuất phát, lại kêu thêm Mộ Vãn, ba người chia nhau, mười mấy danh sách tương ứng mười mấy tín vật thuộc về người sở hữu lần lượt tìm được, có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Đã nhiều ngày, chuyện mà các nàng may mắn được thấy nhất không gì hơn cha mẹ song thân toàn là tu sĩ cấp cao, không chỉ vẫn còn trên đời mà thậm chí ba trăm năm trôi qua cũng hoàn toàn không có từ bỏ, lúc nghe được tin tức hài tử mạnh khỏe ở trong Vô Vọng Hải, trong lúc nhất thời nước mắt rơi như mưa, khóc không thành tiếng.
Cũng có người từ bỏ chờ đợi, nhưng khi nhận được tín vật thì thê tử hoặc là trượng phu vừa khóc vừa cười.
Càng nhiều vẫn là người thường sớm đã qua đời.
Đến khi ba người tụ họp một lần nữa thì trong danh sách chỉ còn lại một người cuối cùng là bản thân Vân Nương.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-673.html.]
Tiêu Dao Du nhìn tin tức mà mình thu thập được, thấp giọng nói:
“Vân Nương ở Cô Sơn, trong nhà trừ nàng ra thì không có tu sĩ, hơn hai trăm năm trước cả nhà cũng đã từ Tây Châu dọn tới Trung Châu, cha mẹ của nàng chắc là đều đã không còn nữa, nhưng hậu nhân của bọn họ chắc là còn ở Trung Châu, hiện đang ở… Đại Tân Quốc.”
Lúc nàng ta nói đến Đại Tân Quốc thì cảm xúc có chút buồn bức.
Bị Kỳ Niệm Nhất nhận ra.
Kỳ Niệm Nhất nhớ tới Tiêu Dao Du đã từng nói trước khi nàng ta vào con đường tu hành, thì sống ở Đại Tân Quốc.
Đại Tân Quốc ở phương hướng phía nam, căn cứ vào tin tức điều tra được thì người nhà hiện tại của Vân Nương chắc là ở ngay thủ đô Huy Thành của Đại Tân Quốc.
Một đầu tóc bạc của Kỳ Niệm Nhất quá nổi bật, ở chỗ khắp nơi đều là phàm nhân thì thông thường nàng đều phải mang theo mũ có rèm trực tiếp che khuất tóc và mặt của nàng để tránh dọa đến người khác.
Sau khi hỏi thăm trên phố một lát thì mới miễn thăm dò được một chút tin tức.
“Ồ, thì ra ngươi hỏi chính là Vân gia, sớm nói nha, Vân gia ở phía sau phường, từ nơi này đi hết con phố này, rồi xuyên qua hai cái hẻm nhỏ là tới, ngoài cửa có biển của Vân phủ, nghe nói nguyên quán của bọn họ ở Tây Châu, đã dọn tới đây rất nhiều năm, nếu không phải ta lơn tuổi một chút thì còn không biết đâu.”
Kỳ Niệm Nhất hỏi một lão thái thái đầu tóc hoa râm, nghe lão thái thái nói: “Lại nói tiếp, lão tổ tông của Vân gia đã không còn nữa, còn có một chút giao tình với ta, lúc tuổi trẻ luôn nghe thấy nàng nói cái gì mà phải đợi người quay lại tìm thân, lo lắng nàng chạy đến quê quán Tây Châu, còn để lại tin cho nàng ở bên kia, cũng không biết nhiều năm như vậy trôi qua, đối phương có tìm được không.”
Nói xong, lão thái thái híp mắt đánh giá Kỳ Niệm Nhất: “Ngươi là tới tìm thân?”
Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói: “Xem như đi.”
Thì ra, Tiêu Dao Du tra được tin tức toàn tộc Vân gia dời đi là chính bọn họ để lại, là vì thuận tiện cho Vân Nương đã trở lại thì có thể tìm được nhà.
Thăm dò được phương hướng, Kỳ Niệm Nhất kêu Mộ Vãn và Tiêu Dao Du cùng đi trước, lại phát hiện Tiêu Dao Du ngồi ở trước một tiệm bánh bao bên đường, nhìn một phủ đệ hơi cũ nát cách đó không xa ngây người.