XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 670
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:06:00
Lượt xem: 10
Bắt đầu từ khi có ký ức thì đã có một tiểu đầu trọc ngày ngày niệm kinh ở trước mặt ngươi là cảm giác gì, hắn cảm thấy mình có thể viết một quyển sách tâm đắc để lên án.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lúc này Phật Tử mới cười một cái, ngược lại nói: “Trong khoảng thời gian này Cung thí chủ đều vô cùng nghe lời, cho nên chuyến này của Tư Không cũng không phải tới gặp ngươi.”
Mặt của Cung Lăng Châu không chút thay đổi: “…”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “Đùa ta đúng không.”
Phật Tử ngược lại nói với Ôn Hoài Du: “Ôn thí chủ, một ván đánh xong, hiện tại có thể nghe ta nói xong không?”
Ôn Hoài Du cũng không ngẩng đầu lên: “Nếu là chuyện mời ta đi Lương Châu thì không cần nhắc lại, lúc ta rời đi từng đồng ý cuộc đời này tuyệt đối không bước vào Phật Quốc nửa bước.”
Lần này Phật Tử còn cố chấp hơn lần trước một chút, hắn ta chuyển đề tài nói: “Trước đó vài ngày, khu vực giao giới giữa Ma Vực và Phật Quốc cũng chính là Lưu Ly Đàn xuất hiện một tòa Vân Trung Thành.”
Cố Diệp Phi
Ba chữ Vân Trung Thành này hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
Động tác thu quân cờ của Ôn Hoài Du khựng một nhịp, mày hơi hơi nhăn lại nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất.
Phật Tử thấp giọng nói: “Nửa tháng trước, giờ Dậu canh ba, trên không của Lưu Ly Đàn giăng đầy mây đen, mặt đất cũng không ngừng chấn động, mọi người tưởng thiên tai buông xuống, tất cả bá tánh đều hoảng sợ không thôi, sau một thời gian thì địa chấn bình tĩnh lại, mây đen trên không trung cũng dần dần tan đi. Nhưng lúc mọi người ngẩng đầu thì vẫn có thể cảm nhận được mây đen áp đỉnh, nhìn kỹ mới phát hiện trên không phía sau mây đen cất giấu một tòa thành trì thật lớn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-670.html.]
Kỳ Niệm Nhất hơi hơi nhíu mày: “Nửa tháng trước, giờ Dậu canh ba? Ngươi xác định là lúc này?”
Phật Tử chắp tay trước ngực, mặc niệm phật hiệu: “Vô cùng xác định.”
Kỳ Niệm Nhất thấp giọng nói: “Đây là lần đầu tiên lực lượng của ta và Vong Ưu kết hợp.”
“Khi đó ta chỉ cảm thấy, lực lượng của ta và nàng hội tụ với nhau, dường như đánh thức thứ gì, nhưng cổ lực lượng kia thay chúng ta chặn uy lực tự bạo của Vân Nhất Phong cho nên chúng ta mới có thể ở trong tự bạo mà lông tóc không tổn hao gì.”
Nàng thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lúc ấy thứ bị chúng ta đánh thức chính là cái này?”
Phật Tử: “Bần tăng cũng không biết Vân Trung Thành này là vật gì. Sau đó trở về Cảm Nghiệp Tự nhiều lần dò xét sau mới biết được, đây là bí cảnh di chuyển trên bầu trời đại lục, thời gian và địa điểm xuất hiện hoàn toàn ngẫu nhiên, trước đây chưa bao giờ xuất hiện ở Lương Châu và Mạc Bắc, cho dù là từng có ghi chép thì cũng nói bí cảnh này thông thường đều là che giấu trong giữa tầng mây, sẽ không xuất hiện để phàm nhân biết được.”
Hắn ta hơi hơi mím môi rồi sau đó gian nan nói: “Lúc ấy sư tỷ đang ở Lưu Ly Đàn, lúc ấy không biết bí cảnh này có nguy hiểm hay không, sẽ gây họa cho phàm nhân hay không, cho nên sư tỷ… một mình đi trước. Không nghĩ tới mới vừa tới gần bí cảnh thì nàng đã bị một cổ lực lượng mạnh mẽ hút vào, sau đó cho dù chúng ta thử như thế nào thì cũng không thể mở ra tòa bí cảnh này.”
Ôn Hoài Du ngước mắt, không mặn không nhạt nói: “Cho nên, chuyện này có liên quan gì tới ta chứ?”
Phật Tử thấp giọng nói: “Ta biết, Ôn thí chủ không muốn có bất cứ liên lụy gì với Phật Quốc nữa, nhưng trong ghi chép về bí cảnh của Cảm Nghiệp Tự nói cho chúng ta biết tiến vào bí cảnh thì huyết mạch của bản thân cần phải được bí cảnh tán thành.”
“Nếu sư tỷ sẽ bị hít vào thì tất nhiên là đã được tán thành, vậy Ôn thí chủ làm… chắc là cũng có thể.”
Phật Tử: “Yêu cầu này có lẽ làm cho người ta khó xử, nhưng giờ phút này ngoại trừ Ôn thí chủ ra thì chắc là không ai có thể cứu sư tỷ.”