XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 67
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:43:57
Lượt xem: 24
Mọi người đồng loạt xông vào, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên nhận ra gì đó, quay đầu nhìn về phía Tiêu Dao Du.
“Ngươi không đi sao?” Tiêu Dao Du thu lại dáng vẻ tươi cười cà lơ phất phơ thường ngày của mình, nàng ta ngồi xổm trên mặt đất, xung quanh là đám ấu tể yêu thú vây quanh, sau lưng nàng ta là đám cỏ khô xơ xác bị Quỷ Hỏa thiêu cháy đang không ngừng lay động, như thể chúng sắp sửa sống lại một lần nữa.
Trong Thiên Nhãn của Kỳ Niệm Nhất, linh lực của Tiêu Dao Du không chút trở ngại mà liên kết với khu rừng phía sau, nếu nhắm mắt lại cảm nhận linh lực, thậm chí sẽ hoàn toàn không thể cảm nhận được sự tồn tại của Tiêu Dao Du.
“Ta không đi.”
Tiêu Dao Du rũ mắt nhìn đám thú nhỏ lăn lộn bên chân, cười khẽ: “Ta đã có được thứ quý giá nhất.”
Kỳ Niệm Nhất hiểu ra.
Chẳng trách Tiêu Dao Du chỉ là một Trúc Cơ nhưng lại có thể trở thành nhị đương gia của Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu, có được nguồn tin tức độc nhất vô nhị như vậy.
Thì ra nàng ta là linh tu trong truyền thuyết, có thể dùng linh lực để nói chuyện với vạn vật sinh linh.
Từ sau khi Thâm Uyên xuất hiện Đăng Thiên Thê, đã gần ngàn năm chưa từng có linh tu xuất hiện.
Vì thế Kỳ Niệm Nhất không hỏi nàng ta nữa, vẫy tay, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào mộ binh.
Khi Kỳ Niệm Nhất vừa bước vào mộ binh, Thiên Mệnh Thư trong khí hải lại bắt đầu bất mãn lật trang soàn soạt.
Quyển sách này đã linh hoạt hơn nhiều so với trước kia, trước đây nó chỉ có thể tỏ vẻ bất mãn bằng cách phát sáng, giờ đây lúc rảnh rỗi còn có thể lật sách giải sầu cho Kỳ Niệm Nhất, không chừng chờ đến khi tu vi nàng cao hơn một chút, quyển sách này còn có thể bơi vài vòng trong khí hải của nàng.
Cố Diệp Phi
Tốt nhất là ngâm cho nó tan ra luôn, Kỳ Niệm Nhất nghĩ thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-67.html.]
Quyển sách chậm rãi lật đến một trang trong đó, bắt đầu không cam tâm tình nguyện hòa tan chữ viết gốc, rồi viết lên nội dung mới.
Dù sao ở trong sách, Kỳ Niệm Nhất chưa bao giờ thực sự đi đến mộ binh.
Đây mặc dù là một bước đi nhỏ của Kỳ Niệm Nhất, nhưng lại là một bước đi dài mà Thiên Mệnh Thư bị ép phải tự mình sửa đổi.
Mộ binh bao phủ một nửa ngọn núi trong lãnh địa Tỳ Hưu, ánh sáng trong hang tối đến mức mắt thường thậm chí không thể nhìn thấy rõ đường đi, thế cho nên lúc này Kỳ Niệm Nhất trở thành người có thị lực tốt nhất trong mộ binh.
Giọng nói của Minh Nhiên đại tiểu thư từ phía trước truyền đến, nàng ta ghét bỏ “chậc” một tiếng: “Hồn binh do anh linh của nhân tu hóa thành lại bị con súc sinh kia ném ở nơi quái quỷ này?”
Cùng với giọng nói là một tiếng kêu khẽ, Minh đại tiểu thư mò mẫm đi lại trong hành lang tối tăm, vấp phải một vật thể không xác định trên mặt đất, ngã xuống.
Lông mày của nàng giật giật, vẻ mặt cực kỳ không vui tiếp tục đi về phía trước.
Nếu như ánh sáng trong hành lang có thể sáng hơn một chút, hoặc là lúc Minh Nhiên bị vấp ngã cố sờ mó thử, có lẽ nàng ta sẽ phát hiện, thứ khiến nàng ta vấp ngã là một thanh trường kiếm đỏ thẫm đang đựng thẳng đứng trên mặt đất.
Dọc đường thỉnh thoảng có âm thanh va chạm truyền đến, hành lang rất tối cũng rất dài, Minh Nhiên đi đầu tiên, Kỳ Niệm Nhất đi cuối cùng, sau khi đi được khoảng nửa khắc mới bắt đầu sáng hơn.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả mọi người ở đây đều không hẹn mà cùng nhau thốt ra một tiếng kinh ngạc.
Thật sự là quá chấn động.
Hàng ngàn hồn binh lơ lửng giữa không trung, toàn bộ đỉnh núi là do những hồn binh này chất thành đống dựng nên.
Đao, thương, kiếm, kích, trận phù, đan cầm.
Thậm chí còn có những hồn binh hiếm thấy như Ngọc Như Ý, Bút, Phất Trần, Đại Chùy, Roi,... gần như đã bao gồm tất cả các loại vũ khí trên đời. Chúng chất chồng lên nhau bằng một cách thức kỳ quái, từ xa nhìn lại, căn bản không thể tưởng tượng được trên đỉnh núi xám xịt ảm đạm lại là thần binh lợi khí.