XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 655
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:01:19
Lượt xem: 15
Nàng chậm rãi nói: “Ta... là từ các loại tin đồn và lời đồn, ghép thành dáng vẻ của nàng, khi đó ta rất muốn biết nàng rốt cục là người như thế nào, nhưng lời đồn đều không chính xác, cho nên ta muốn tự mình nhìn một chút.”
Nàng ta dừng lại, cười nói: “Sau khi nhìn thấy thì phát hiện nàng còn tốt hơn ta tưởng tượng rất nhiều.”
Giọng nói Mộ Vãn tựa như gió đêm lướt qua ánh trăng, làm cho người ta cảm giác nhu hòa lại thư giãn.
Sau khi Diêu Quang nghe hết một vòng, mới nhận ra rằng, trên vân đài của bọn họ có một người cầu hôn bị Kỳ Niệm Nhất cự tuyệt, một người yêu mà không được sau khi bị Kỳ Niệm Nhất đánh bại, một người được Kỳ Niệm Nhất bao dưỡng, một người cùng Kỳ Niệm Nhất giúp đỡ lẫn nhau đạt được thành tựu, một người tựa như cái gì cũng chưa nói nhưng cái gì cũng nói, lời trong lời ngoài đều tỏ ý ta và nàng là cố nhân có mối quan hệ sâu sắc.
Nghe nói bên kia đài mây cách đây không xa, còn có một thanh mai trúc mã của Kỳ Niệm Nhất.
Không hổ là Thần Tử!
Diêu Quang đưa mắt nhìn bốn phía, bi thương phát hiện, chỉ có mình nàng ta là người bị Kỳ Niệm Nhất khống chế nổ lực làm việc và chăm chỉ tu luyện?
Đang náo loạn, lại có một đám người vượt biển mà đến.
Bọn họ mặc phục sức thống nhất, Ngọc Trùng Cẩm nhìn thoáng qua liền buông ly rượu, nhíu mày.
Trang phó minh chủ đã ngồi ở vị trí Tiên Minh, hắn cho rằng phụ thân sẽ không đến.
Không ngờ vẫn đến.
Ngọc Hoa Thanh không chỉ đến mà còn dẫn theo Ngọc Sanh Hàn cùng đến.
Lão còn dẫn theo phía sau một đội ngũ dài, niêm phong sáu mươi bốn rương gỗ, những chiếc rương gỗ được trang trí bằng lụa đỏ, trông rất có không khí vui mừng.
Hành động này của Ngọc Hoa Thanh khiến mọi người có chút khó hiểu.
Kiếm Tôn thấy thế, a một tiếng, nói đùa: “Làm khó Ngọc minh chủ, vì lễ Long Môn của Niệm Nhất mà chuẩn bị nhiều quà mừng như vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-655.html.]
Ngọc Hoa Thanh cười nhạt, sau khi ngồi xuống nâng ly mời, không nói thêm gì nữa.
Cố Diệp Phi
Lời này của Kiếm Tôn khiến mọi người chú ý phần quà mừng, tuy vẫn cảm thấy có chút kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều nữa.
Không bao lâu, giờ Tỵ đã đến.
Tiếng chuông trang nghiêm từ đỉnh núi Thương Hoàn truyền ra biển, xua tan sương mù trên biển, cũng làm cho mọi người tinh thần thanh tỉnh.
Nương theo sương mù lượn lờ với nắng ban mai chiếu vàng, một bóng dáng chậm rãi đi tới từ dưới chân núi, xuất hiện dưới thang mây.
Hôm nay Kỳ Niệm Nhất mặc lễ phục mà Cảnh Đế và hoàng hậu chọn cho nàng, váy dài đỏ thẫm giống như ngọn lửa hừng hực, thiêu nóng mặt biển lạnh lẽo.
Ánh mặt trời chiếu vào đầu vai nàng, làm người ta phân không rõ, màu vàng chói mắt kia, là đến từ vàng mạ trên quần áo và mũ tóc của nàng, là đến từ mặt trời, hay đến từ đôi mắt sáng ngời kia của nàng.
Ngày thường Kỳ Niệm Nhất hiếm khi mặc màu sắc tươi đẹp như vậy, nhưng hôm nay nàng thay đổi một bộ trang phục, cả người chói mắt đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Những tua rua mạ vàng trên vạt áo đong đưa nhẹ nhàng theo động tác di chuyển của nàng, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào thang mây không thấy điểm cuối.
Cảnh tượng này chấn động đến mức tất cả mọi người có mặt nhất thời không nói nên lời.
Khung cảnh náo nhiệt bỗng im bặt vì sự xuất hiện của nàng.
Tiêu Dao Du nhẹ giọng nói: “Lễ Long Môn của Thương Hoàn, bước đầu tiên là quét trần, tượng trưng cho tu sĩ hoàn toàn siêu phàm thoát tục, quét sạch trần thế dơ bẩn, leo lên Long Môn, đặt mình vào mây xanh. Nàng cần đi bộ lên ba vạn bậc thang mây này.”
Tiếng chuông giờ Tỵ vừa qua, phía sau Kỳ Niệm Nhất có một bóng người cao lớn chậm rãi đi tới.
Hai tay hắn cầm một hộp kiếm, hộp kiếm nửa mở, trong hộp chính là thần kiếm Phi Bạch.
Mọi người kinh ngạc phát hiện, thị kiếm giả này là tiểu kiếm cốt của Thanh Liên Kiếm Phái, Sở Tư Niên.
Hắn cao hơn Kỳ Niệm Nhất rất nhiều, bởi vậy hơi khom người, tư thái nâng hộp kiếm hết sức thành kính, từng bước từng bước đi tới trước mặt Kỳ Niệm Nhất.