XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 652
Cập nhật lúc: 2024-09-29 01:00:34
Lượt xem: 13
Nói xong, Phi Bạch cũng ngửi thấy mùi cơm liền đi ra ăn chực.
Ôn Hoài Du nhìn một bàn đầy người, chậm chạp nhận ra rằng, Vẫn Tinh Phong đã từ bốn người vắng vẻ, bây giờ đã biến thành một bàn lớn náo nhiệt.
Nghĩ vậy, chính hắn cũng bất lực cười khẽ.
Hắn nhìn dáng vẻ Vong Ưu vụng về cầm đũa.
Nghĩ thầm, mặc dù có chút phiền toái.
Nhưng chắc là không rắc rối bằng việc chăm sóc Tiểu Tứ.
Mấy ngày sau, hai mươi mốt tháng tư.
Thương Hoàn đã nhiều năm không có náo nhiệt như vậy.
Hôm nay là lễ Long Môn của Kỳ Niệm Nhất.
Cũng là sinh nhật hai mươi tuổi của nàng.
Cố Diệp Phi
Thương Hoàn được mệnh danh là cao nhất thiên hạ.
Trong đó, hai ngọn núi Vẫn Tinh và Minh Kính đứng cạnh nhau còn được gọi là đỉnh cao nhất Thương Hoàn.
Bởi vì quá cao, vô luận là nhìn xuống từ Vẫn Tinh Phong hay Minh Kính Phong, đều chỉ nhìn thấy biển mây mênh m.ô.n.g rộng lớn và trời đất bị biển mây ngăn cách.
Lặng lẽ đứng cạnh sơn môn là Thương Hoàn tam vạn cấp bộ vân.
Thang mây có tổng cộng ba vạn bậc, nối liền từ mặt biển tới thẳng chân núi Vẫn Tinh Phong.
Thang mây chật hẹp, chỉ đủ cho một người đi, xung quanh không có bất kỳ hàng rào bảo vệ hay tay vịn nào, đứng hiên ngang sừng sững giữa không trung, mỗi một bậc thang đều lộ ra cái lạnh thấu xương.
Càng lên cao gió càng lớn, khi lên được một phần ba sẽ cảm nhận được gió bắc lạnh buốt thổi xuống, người học nghệ không tinh sẽ không có cách nào đứng vững trên bậc thang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-652.html.]
Nhìn từ bên cạnh, mọi người giống như đi trên đám mây.
Thang mây là con đường từ trên trời rơi xuống, người đi thang mây gian nan khắc khổ, mỗi một bước đi đều nguy hiểm trùng trùng.
Trông giống như tu sĩ nghiến răng leo lên con đường tu hành.
Ba vạn bước thang mây là Thương Hoàn dùng để khảo nghiệm tâm tính đệ tử, đồng thời cũng là phòng tuyến đầu tiên ngăn cách bảo vệ Đông Châu khỏi Yêu tộc.
Hôm nay nó là mở màn cho lễ Long Môn Nhất của Kỳ Niệm Nhất.
Ngày xưa, ngoại trừ thang mây còn có biển cả mênh m.ô.n.g rộng lớn, ngoài bầu trời xanh bao la và biển rộng bao la thì không còn gì khác, chính vì thế mới có cái tên Thương Hoàn.
Nhưng hôm nay, bên cầu thang mây dựng lên nhiều tầng vân đài, đây là chỗ cho khách đến xem lễ.
Vân đài dày đặc, đè thấp bầu trời.
Người dân Lê Thành không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy thời tiết hôm nay có chút kỳ lạ, trên bầu trời rõ ràng có nhiều mây, nhưng vẫn không thể che khuất được ánh nắng mùa xuân chói chang, ánh mặt trời chiếu rọi xuống không chút kiêng dè nào.
Làm cho người ta cảm thấy, hôm nay là một ngày tốt.
Những vị khách đầu tiên đã vào chỗ.
Hiện giờ là đệ tử đầu tiên của Thương Hoàn, Lư Thu Đồng sắp xếp những việc mà các đệ tử cần phải làm một cách gọn gàng ngăn nắp.
Còn đệ tử của các đỉnh núi Thương Hoàn có trách nhiệm chào đón người từ khắp mọi nơi đến xem lễ, dẫn họ về chỗ ngồi và chiêu đãi.
Lư Thu Đồng đau đầu đếm: “Ma cung bên kia truyền tin nói là không được xếp chỗ ngồi của họ gần với Phật tu Cảm Nghiệp Tự, nhưng Cảm Nghiệp Tự lại một hai nhất quyết phải ngồi cùng một chỗ với Ma tu, mọi lúc mọi nơi không quên nhiệm vụ giám sát của mình, không hổ là Phật tu.”
Nàng lại nói: “Thanh Liên Kiếm Phái và Lăng Tiêu Tông nhất định phải tách ra, đỡ cho bọn họ nói lời không hợp lại nhào vô đánh nhau. Cửu Chuyển Âm Khuyết không cần xếp chỗ cho Diệu Âm tiên tử, tiểu sư tỷ đã để cho nàng ấy ngồi riêng chỗ bạn bè thân thích, ta sợ nàng ấy xuất hiện sẽ khiến mọi người vây xem nên đã xếp cho nàng ấy chỗ ngồi tận bên trong.”
“Còn có Thượng Dương Môn.” Nói đến Thượng Dương môn, Lư Thu Đồng không nhịn được thở dài một tiếng: “Chỉ có Thất Sơ Đạo Nhân tới, chắc là tới thăm Lục đạo hữu.”
“Nam Cảnh, Thần Cơ, Tiên Minh đều không chốt sẽ tới bao nhiêu người, ta sai người thả thêm mấy cái vân đài lớn, chuẩn bị trước.”