XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 638
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:56:12
Lượt xem: 10
Khiến cho một trận trời rung đất chuyển.
Phi Bạch hình như có cảm giác mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Chính vào lúc này, Tiêu Dao Du mang theo Mộ Vãn và Vân Giác được cứu ra, cùng với Phó Sùng Sơn không biết vì sao lại giúp bọn họ từ sau núi đi xuống, chợt nhìn thấy kiếm lớn đen trắng của Kỳ Niệm Nhất đưa đường xá phía trước của bọn họ c.h.é.m nứt.
Toàn bộ Thương Thuật Cốc một mảnh hỗn độn.
Tiêu Dao Du: “… Ngươi nhìn rõ ràng đi chứ!”
Kỳ Niệm Nhất xoay người, thấy tạo hình của Vân Giác bị Trói Tiên Tác buộc trên người, phía sau còn kéo theo bốn cây thật lớn, biểu cảm quỷ dị trong chớp mắt.
Mộ Vãn lại sửng sốt.
Thật lâu sau, thanh âm của nàng ta khàn khàn, thở dài nói: “Ngươi tới làm cái gì chứ.”
Nàng ta giao át chủ bài cho Kỳ Niệm Nhất, là vì sau khi nàng ta c.h.ế.t thì còn có người có thể biết sự thật này.
Vì không muốn liên lụy đến nàng, thậm chí nói với Vân Nhất Phong rằng người mà nàng ta nhờ vả thật ra là Kiếm Tôn.
Không nghĩ tới Kỳ Niệm Nhất ngẩng đầu cười với nàng ta một cái.
Giữa hai người cách một vết nứt sâu trên mặt đất, cùng với bụi đất khắp nơi.
Kỳ Niệm Nhất cười nói: “Ta tới cứu ngươi nha.”
Giống như ngày ở Vô Vọng Hải, Mộ Vãn từng nói với nàng.
Ánh mắt của Mộ Vãn xao đông, nàng ta ngẩn ngơ nhìn về phía trước, thật lâu sau cũng không nói nên lời.
Cố Diệp Phi
Chuyện mang theo hai người cũng dám xong vào Thương Thuật Cốc này, có lẽ khắp thiên hạ cũng không mấy người có thể làm ra được.
Nàng ta vốn muốn nói cần gì mạo hiểm tính mạng vào đây, nếu như không đánh lại, gãy cánh tại đây thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-638.html.]
Nàng ta còn muốn nói rõ ràng có nhiều cách âm thầm lẻn vào Thương Thuật Cốc như vậy, vì sao cố tình lựa một chọn cách rêu rao nguy hiểm lớn nhất.
Nhưng lúc này, nghe thấy câu nói kia của Kỳ Niệm Nhất thì Mộ Vãn cũng không nói nên lời.
Nàng ta đưa mắt nhìn lại, Vân Nhất Phong bị kiếm khí kiềm chế không thể nhúc nhích.
Mặt đất của Thương Thuật Cốc bị kiếm quang c.h.é.m đến chia năm xẻ bảy, phòng ốc sụp đổ, khắp nơi đều là người ngã xuống.
Nhưng lấy tu vi y đạo nhiều năm của Mộ Vãn, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra những người này đều không chết, thậm chí cũng không có bị thương quá nặng, chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi.
Kỳ Niệm Nhất cười với nàng ta một cái, trong ánh mắt sợ hãi và tức giận của Vân Nhất Phong, lại lần nữa rút kiếm bay vào mây xanh.
Trong mắt nàng lại lần nữa xuất hiện ánh sáng màu vàng kim, chuẩn xác tìm được phương hướng cái lồng giam đã nhìn thấy trong đầu Thi Quần kia.
Cự kiếm đen trắng tiêu hao cực lớn, mỗi một lần sử dụng đều sẽ hoàn toàn rút cạn linh lực trong cơ thể nàng, dưới sự tuần hoàn lặp lại như thế, Tử Phủ đã mơ hồ cảm nhận được một tia đau đớn.
Cuối ánh mắt mơ hồ xuất hiện bóng ma của lồng giam giống như mũ sắt.
Nàng bình tĩnh mà nhắm mắt lại, lưu quang dưới kiếm cực nhanh mưa rơi như sao.
Một chiêu Trảm Nguyệt không hề giữ lại chạy như bay mà ra, dừng ở giữa lồng giam sắt thép kia.
Lồng giam sắt thép bị vô số trận pháp phong ấn dưới một kiếm này, phát ra tiếng vỡ vụn trong trẻo.
Đối với Vân Nhất Phong mà nói giống như là thanh âm hy vọng rách nát.
Vong Ưu bị nhốt ở trong trận mờ mịt ngẩng đầu.
Nàng ở trong lồng giam vốn là tám phía đóng chặt, kín không kẽ hở, hoàn toàn không có một tia ánh sáng lọt vào.
Nàng sống trong hoàn cảnh tối tăm như vậy mấy trăm năm, cũng không biết ánh mặt trời là thứ gì.
Chân tay của Vong Ưu đều bị lá bùa phong ấn trong xiềng xích, bị nhốt trong trận, lại phát hiện chỗ của mình đột nhiên xuất hiện vết nứt như mạng nhện, có một tia ánh sáng lọt vào từ vết rách, vừa vặn dừng ở trên người nàng.
Nàng thử vươn tay đụng vào ánh sáng vô hình này.