XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 631
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:54:05
Lượt xem: 8
Trong nháy mắt đôi mắt màu vàng kim lạnh nhạt không có sức sống kia đối diện với hắn ta, Thi Quần cảm nhận được ý thức như là bị người ta bắt lấy, hoàn toàn không thể tự khống chế.
Kỳ Niệm Nhất hờ hững nói: “Không biết tung tích của bọn họ cũng không sao, ngươi luôn biết người kia sau khi hai người bọn họ chạy thoát, lại bị các ngươi bắt trở về ở đâu đúng không?”
Thi Quần chỉ cảm thấy trước mắt là sắc thái khiến cho người ta choáng váng, có một đôi mắt phảng phất như thiên thần buông xuống, làm cho hắn ta hoàn toàn không sinh ra bất cứ lực chống cự gì.
Đôi mắt màu vàng kim kia giống như đang lật xem sưu tầm trong đầu của hắn ta.
Đau đớn ngắn ngủi mà lại dài dòng trôi qua, hai mắt của Thi Quần trắng dã hoàn toàn mất đi ý thức.
Ánh sáng nhạt trong đôi mắt vàng kim của Kỳ Niệm Nhất thu lại, nói với hai người phía sau: “Tìm được rồi, đi thôi.”
Cố Diệp Phi
Sau khi Kiến Long Môn, nàng đã có thể khống chế trạng thái vạn vật trong thời gian ngắn.
Tiêu Dao Du bước qua một đám đệ tử Thương Thuật Cốc ngã trên mặt đất, thấp giọng nói: “Bọn họ không có việc gì chứ?”
Kỳ Niệm Nhất: “Không có việc gì, tạm thời mất đi năng lực hành động mà thôi, ngất hai ngày thì tốt rồi.”
Lúc ba người đi vào trong, phát hiện trong Thương Thuật Cốc đã trống rỗng.
Chắc là có một số người đều ngã dưới một kiếm vừa rồi của nàng.
Tiêu Dao Du nhìn bóng lưng của nàng, kinh ngạc cảm thán nói: “Cuộc chiến Thâm Uyên ngày ấy còn không cảm thấy, hôm nay thấy mới trực quan cảm nhận được sau khi nàng Kiến Long Môn, thật sự là mạnh đến đáng sợ.”
Kiếm chủ của Kiếm Thần mới lộ mũi nhọn trong Nam Hoa luận đạo, lúc đó là hậu bối được vài vị chưởng viện coi trọng, trước mắt chỉ qua một năm cũng đã trở thành cường giả số một số hai trên đại lục.
Tiêu Dao Du nhíu mày, nhìn Kỳ Niệm Nhất, thấp giọng nói: “Nhưng sao ta luôn cảm thấy, hôm nay nàng không quá thích hợp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-631.html.]
Phi Bạch chậm rì rì mà bay xuống dưới, dừng ở bên cạnh bọn họ, cười khẽ nói: “Trong lòng nàng đang nghẹn tức giận đây, còn phải để cho nàng xả một chút mới được.”
Tiêu Dao Du: “Có ý gì?”
Ánh mắt của Phi Bạch xa xưa: “Cuộc chiến Thâm Uyên lần đó, làm cho nàng cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có, nàng là một người càng đánh càng mạnh, đã thật lâu chưa từng bị đè ép đánh còn không có sức phản kháng.”
Phi Bạch chăm chú mà nhìn Kỳ Niệm Nhất.
Hắn vô cùng rõ ràng, dựa vào mọi người ở Nam Cảnh dùng lực lượng huyết mạch để áp chế Thâm Uyên, cũng không phải là hy vọng thật sự của nàng.
Lấy m.á.u của người Nam Cảnh để áp chế nói đến cùng cũng giống như hành vi hiến tế.
Nàng gian nan bôn ba lâu như vậy trên con đường nghịch thiên sửa mệnh này, hiện giờ mới phát hiện thật ra mình chỉ lướt qua lối rẽ nguy hiểm thứ nhất, mà phía sau còn có đỉnh núi càng thêm hiểm trở phải trèo lên, rất khó không bị đả kích.
Chỉ là cảm xúc này bắt đầu từ cuộc chiến Thâm Uyên đã bị nàng vẫn luôn đè ở trong lòng, cho đến hôm nay mới có cơ hội hoàn toàn xả ra ngoài.
Tiêu Dao Du nhìn toàn thân Kỳ Niệm Nhất bốc lên hơi thở không tốt, lo lắng nói: “Không cần ngăn cản nàng một chút hay sao?”
Phi Bạch bay đến bên cạnh Kỳ Niệm Nhất, lúc gặp thoáng qua Tiêu Dao Du để lại một câu.
“Ta sẽ để ý tới nàng, trước mắt cứ để nàng trút giận một chút đi.”
Mới vừa vừa vào cốc, chân mày của Kỳ Niệm Nhất lập tức nhíu lại.
Trong Thương Thuật Cốc, hộ pháp đại trận đã khởi động, trận gió lạnh thấu xương đột ngột mọc lên từ mặt đất tụ thành từng cơn gió lốc, che trời lấp đất đánh úp về phía bọn họ.
Gió lốc xẹt qua cổ của Tiêu Dao Du, nàng ta linh hoạt mà tránh đi, lúc xuất hiện đã cưỡi trên lưng Kim Bằng.
Sở Tư Niên cất bước đi vào, kề vai sát cánh với Kỳ Niệm Nhất, cũng cầm kiếm đối phó với địch.