XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 630
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:53:47
Lượt xem: 10
Còn chưa tiến vào Thương Thuật Cốc, Thi Quần đã dẫn theo một nhóm người đón tiếp.
Thi Quần lạnh giọng quát lớn: “Ai dám xông vào Thương Thuật Cốc của ta!”
Kỳ Niệm Nhất liếc mắt nhìn xung quanh, đưa mắt nhìn ra xa, đếm đếm, nhân số không ít.
Nàng chậm rãi đi đến trước mặt Thi Quần rồi dừng lại, sau đó nghiêm túc nói: “Hai lựa chọn, thứ nhất, ngươi dẫn ta đi gặp Mộ Vãn và Vân Giác, thứ hai, ta đánh ngất các ngươi, ta tự mình đi lục soát cốc.”
Nàng nói xong, lại chân thành nói: “Ta cảm thấy lựa chọn thứ nhất tương đối tốt, ngươi không cần bị đánh, ta cũng không cần quá tốn công.”
Vẻ tức giận dâng lên trên mặt Thi Quần, hắn khó tin nhìn nữ tu trước mắt, nổi điên nói: “Ngươi cho rằng Thương Thuật Cốc của ta là vườn hoa sau nhà của ngươi sao, ngươi muốn vào thì vào, muốn gặp ai thì gặp?”
Hắn nói xong, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.
[Vân Giác và Mộ Vãn phản bội cốc, được Thanh Liên Kiếm Phái thu lưu, chuyện này mọi người trong Thương Thuật Cốc đều biết, tại sao nàng lại vào trong cốc tìm người?]
Thi Quần đang suy nghĩ, lập tức nghe thấy Kỳ Niệm Nhất hơi nhướng mày nói: “Ồ, hoá ra ngươi cũng không biết.”
Nàng hơi gật đầu: “Nếu như vậy, thì không phiền đến ngươi nữa.”
Nói xong, không đợi Thi Quần phản ứng, nàng lập tức giơ kiếm lên.
Đồng tử của Thi Quần đột nhiên co rụt lại, thấy tình huống như thế lập tức lạnh lùng nói: “Hộ pháp!”
Trong Thương Thuật Cốc tất cả đều là y tu, không biết chiến đấu, ngày thường hộ vệ trong cốc, toàn dựa vào những người bệnh đã từng cứu chữa trước đây.
Trong số những người bệnh này, không ít người là đại năng đương thời, không ít tu sĩ cấp cao đã từng được Thương Thuật Cốc cứu chữa, đều nguyện hộ pháp vì Thương Thuật Cốc, bảo vệ sự an toàn của họ.
Trong nhiều năm tới nay, trên đại lục luôn có một nguyên tắc ngầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-630.html.]
Cho dù ở trong cuộc đấu tranh nào, cũng không được thương tổn y tu.
Y tu là chức nghiệp duy nhất hoàn toàn không có năng lực chiến đấu trong tám môn tiên đạo, một thân tu vi không có cảnh giới, còn lại toàn gắn liền với y đạo, hành y giúp đời, trị bệnh cứu người.
Đan tu cũng có thể cứu người giống y tu, nhưng sức chiến đấu đều mạnh hơn không ít.
Bởi vì sự tồn tại của đại sư huynh, Kỳ Niệm Nhất luôn vô cùng tôn kính y tu.
Nhưng hành vi giống như cốc chủ của Thương Thuật Cốc, thực sự khiến người ta khinh thường.
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất nhìn lướt qua phía sau Thi Quần, rất nhiều đệ tử của Thương Thuật Cốc đang chạy về hướng này, đưa mắt nhìn ra lại, chặn ở lối vào đã có mấy trăm người.
Nàng cười khẽ, thu Phi Bạch lại, ngược lại lấy ra Trầm Uyên mà nàng đã lâu không sử dụng.
Trọng kiếm cao gần bằng nàng vừa xuất hiện, lập tức mang đến cảm giác áp bách cực mạnh cho tất cả mọi người ở đây.
Thi Quần cách nàng gần nhất, trơ mắt nhìn trọng kiếm rộng khoảng hai bàn tay kia hung hăng c.h.é.m về phía hắn ta.
Kỳ Niệm Nhất giơ tay lên, một cơn sóng đơn giản quét ngang, vô số đệ tử của Thương Thuật Cốc chạy băng băng tới dưới kiếm của nàng, giống như một chiếc thuyền con nhỏ không có sức tự vệ trên mặt biển sóng to gió lớn, chỉ có thể tùy ý sóng lớn ngập trời vỗ vào người.
Nàng chỉ dùng một kiếm, mấy trăm đệ tử Thương Thuật Cốc đi theo đã bị kiếm quang kinh người này làm cho hôn mê bất tỉnh.
Cổ của Thi Quần cứng còng, gắt gao nhắm hai mắt, chỉ có thể rõ ràng cảm nhận được đau nhức của kiếm khí trên người, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo.
Hắn ta nơm nớp lo sợ mà bò dậy, quay đầu nhìn lại, các đệ tử Thương Thuật Cốc phía sau đã ngã một mảng lớn.
Mà nữ nhân còn muốn đáng sợ hơn Ma tu kia đang đứng ở trước mặt hắn ta, nhẹ nhàng cười với hắn ta một cái.
Một tay cầm thanh trọng kiếm làm cho người ta sợ hãi kia dùng mũi kiếm sắc bén nhấc cằm của hắn ta, cưỡng chế hắn ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai tròng mắt của nàng.