XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 573
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:37:33
Lượt xem: 4
Ngày này, dường như ngay cả Thiên Công cũng biết đã xảy ra chuyện gì, liên tiếp ba ngày mây đen che khuất mặt trời, không thấy ánh mặt trời.
Tiếng cánh cửa lớn nặng nề mở ra vang lên.
Vô số người ngẩng đầu nhìn bốn cánh cửa vốn đóng chặt của Thần Điện, lần đầu tiên cửa lớn mở ra.
Đám người rộn ràng nhốn nháo, bóng dáng lay động.
Bọn họ cùng lúc ngẩng đầu, dùng ánh mắt hoặc khao khát hoặc bất lực hoặc đau khổ nhìn lại, nhìn thấy một nữ tử tóc bạc chậm rãi đi ra, đứng ở trước mặt bọn họ.
“Là Thần Tử… là Thần Tử đại nhân!”
“Xin ngài nói cho chúng ta biết tất cả những chuyện này đều là thật vậy chăng? Thần giáng xuống trong mộng cảnh của chúng ta, báo cho chúng ta về chuyện ngàn năm trước là thật vậy chăng?”
Vẻ mặt của Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, nhìn khắp nơi, nhìn thấy từng khuôn mặt mờ mịt bất lực.
Nàng hơi hơi gật đầu, nói: “Là thật sự.”
Trong lúc nhất thời, tiếng than khóc nỉ non nổi lên bốn phía.
Có người nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta, vì sao phải thừa nhận những chuyện này?” Hốc mắt của hắn ta đỏ bừng, lạnh lùng nói: “Chúng ta, chúng ta…”
Hắn ta nghẹn ngào một hồi lâu, lại cũng không nói nên lời.
Bọn họ còn có thể làm sao bây giờ chứ?
Bọn họ mang tội nghiệt của tổ tiên, ô nhiễm sớm đã xâm nhập vào trong máu, không thể rửa sạch.
Uổng công bọn họ đã từng vẫn luôn tự hào vì lực lượng huyết mạch.
Không nghĩ tới kết quả cũng chỉ là một trận nói dối nửa đời mộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-573.html.]
Phía trước đám người là một tiểu nữ hài ước chừng sáu bảy tuổi.
Nàng là huyết mạch giả nhỏ tuổi nhất trong đám người mà Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy, chắc là cùng đi theo người nhân.
Nàng còn quá nhỏ tuổi còn không biết gần đây đã xảy ra chuyện gì, chỉ là bị cảnh tượng đáng sợ trong mộng làm cho sợ tới mức đêm không thể ngủ.
Hiện giờ nhìn những người lớn xung quanh đều nước mắt và nước mũi rơi bốn phía, nàng cũng không nhịn được nức nở, ngửa đầu, khóc lóc hỏi: “Thần Tử điện hạ, chúng ta là bị Bạch Trạch đại nhân vứt bỏ hay sao?”
Kỳ Niệm Nhất cúi người, ánh mắt ôn hòa nói với tiểu nữ hài: “Hắn không có vứt bỏ chúng ta, hoặc là nói từ trước tới nay chúng ta chưa từng đạt được sự thiên vị của hắn, sự quan tâm của hắn đến mỗi người trên mảnh đất này.”
Nàng duỗi tay giúp tiểu nữ hài lau nước mắt, động tác rất nhẹ, không để cho cái kén thô ráp trong lòng bàn tay chạm vào làn da non mềm của tiểu cô nương.
Tiểu nữ hài khổ sở hỏi: “Vậy vì sao Bạch Trạch đại nhân muốn cho chúng ta nhìn thấy những thứ đó chứ? Thật sự rất đáng sợ, ta cũng không dám ngủ.”
Kỳ Niệm Nhất xoa xoa đầu của nàng: “Bởi vì… hắn muốn cho chúng ta nhìn thấy sự chân thật, mà không phải giả dối.”
Tiểu nữ hài mếu máo, cố gắng kìm nước mắt lại, mang theo tiếng khóc nức nở hỏi: “Chân thật lại là cái gì? Chúng ta đều không phải thật sao?”
Kỳ Niệm Nhất không sửa đúng sự khác biệt giữa “thật sự” và “chân thật” trong miệng của một tiểu nữ hài sáu bảy tuổi.
“Chân thật là một thứ khiến cho người ta đau khổ, khiến cho người ta tỉnh táo, cũng khiến cho người ta an tâm.”
Nàng chậm rãi đứng dậy nhìn xung quanh một vòng, cao giọng nói: “Ta biết sự thật của ngàn năm trước có lẽ làm cho người ta không thể chịu đựng được, nhưng ta càng tin tưởng không có ai nguyện sống trong âm mưu, cam tâm tình nguyện ôm ấp cuộc sống giả dối của lực lượng huyết mạch mang đến cho mình.”
Cố Diệp Phi
Lúc này mây mù cuồn cuộn, ánh mặt trời mơ hồ lúc ẩn lúc hiện ở phía sau tầng mây, chiếu trên mặt đất trên mặt mọi người lúc sáng lúc tối.
“Nhưng đáng được ăn mừng chính là chúng ta đều còn có đường cứu vãn.”
Nghe được những lời này, mọi người đang yên lặng, nội tâm dường như bị một ánh nến u ám thắp sáng.
Lồng n.g.ự.c của bọn họ phập phồng thật sâu, run rẩy, nôn nóng hỏi: “Thần Tử điện hạ, chẳng lẽ chúng ta còn có cách thay đổi chuyện xảy ra một ngàn năm trước sao?”