XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 555
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:31:13
Lượt xem: 23
“Suy nghĩ một chút, đem nó giao cho lão đầu Vô Nhai bảo quản, ta bảo hắn đừng cho tiểu đệ xem, sợ tiểu đệ sẽ buồn.”
Lúc mới đọc những lời này không hiểu gì, bây giờ sau khi biết hết thảy, quay đầu nhìn lại, nàng mới hiểu được tình huống lúc đó.
Chuyện Vân Dã lấy thân tế kiếm chỉ có Vô Nhai sư tổ biết, sư tôn làm đệ đệ ruột của Vân Dã ban đầu lại không biết chuyện này.
Nghĩ tới đây, nàng có chút đồng cảm nhìn Mặc Vô Thư, sau đó bước sang bên cạnh một bước, lộ ra Phi Bạch đang cố gắng núp sau lưng nàng nhưng vốn dĩ không thể giấu được ra.
Cố Diệp Phi
Trước người đột nhiên mất đi vật che chắn, Phi Bạch lên án nhìn Kỳ Niệm Nhất, sau đó xấu hổ quay đầu, cười nói: “Đã lâu không gặp, tiểu đệ.”
Mặc Vô Thư lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Ba trăm lẻ một năm, là rất lâu.”
Phi Bạch sờ sờ mũi, vẻ mặt hết sức chột dạ.
Khi hai người bọn họ đứng cùng một chỗ, càng nhìn càng thấy giống nhau. Đều có vóc dáng khỏe khoắn và tuấn lãng, mặt mày nhuệ khí, cộng thêm thân hình đặc biệt cao gầy, nhất là khi hạ ánh mắt nhìn người cực kỳ có cảm giác áp bách.
Phi Bạch ho nhẹ một tiếng, ánh mắt đảo quanh một lát, thấp giọng nói: “Năm đó... ta không cố ý gạt đệ, chỉ là thời gian khẩn cấp, tình thế bức bách.”
Kỳ Niệm Nhất đúng lúc nói: “Không, ngươi cố ý gạt ngài ấy, ta có chứng cứ.”
Bản chép tay của hắn vẫn còn nằm trong giới tử nàng.
Phi Bạch không thể tin nhìn nàng, nghẹn ngào không nói nên lời một lúc lâu, cuối cùng thấp giọng mắng: “Ngươi là tiểu phản đồ.”
Kỳ Niệm Nhất quay đầu không nhìn hắn.
Xem kịch.
Mặc Vô Thư khoanh tay đứng ở một bên, nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Ha.”
Hắn nhướng mày, lạnh lùng nói: “Không phải cố ý gạt ta, nhưng là cố ý đuổi ta đến Nam Cảnh làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-555.html.]
Còn cố ý để lại cho ta một lá thư, nói rằng có hẹn gặp trụ trì Cảm Nghiệp Tự để bàn luận về Phật đạo, kết quả một lần ở Cảm Nghiệp Tự là mấy tháng trời.
Cuối cùng lại cố ý để Vô Nhai sư tôn giao kiếm huynh rèn cho ta, để ta đem kiếm đến Vô Vọng Hải phong ấn.”
Hắn liên tục nói ba chữ “cố ý”, ngay cả Kỳ Niệm Nhất cũng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Phi Bạch.
Quá đáng, thật quá đáng.
Mặc Vô Thư nhẹ giọng, nói: “Sau khi huynh biến mất ở Phật quốc, ta đã đi tìm huynh rất lâu, sau đó nghe trụ trì Cảm Nghiệp Tự nói ngươi đã đến Thâm Uyên, ta liền đuổi đến Thâm Uyên, nhưng vô luận như thế nào vẫn không tìm thấy tung tích của huynh.
Ta theo hơi thở của huynh, tìm được một đứa nhỏ có kiếm khí của huynh bảo vệ ở Phật quốc, ta bèn đưa nó về Thương Hoàn.”
Hắn nhìn chằm chằm Phi Bạch: “Lúc ta xuống Thâm Uyên lần thứ mười bảy, Vô Nhai sư tôn mới nói cho ta biết chân tướng, kêu ta cho dù kết quả như thế nào đi chăng nữa, cứ coi huynh đã chết.”
Phi Bạch mấp máy môi, nhìn mặt này tương tự mình của Mặc Vô Thư, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì.
Hai huynh đệ xa cách ba trăm năm, khi gặp lại, đã có rất nhiều sự thay đổi.
Tâm tình Phi Bạch vô cùng phức tạp, thật lâu sau mới rít lên: “Đệ coi như ta đã c.h.ế.t rồi không phải tốt hơn sao.”
Lời còn chưa dứt, nắm đ.ấ.m của Mặc Vô Thư đã ập tới.
Sau đó rơi hụt vào khoảng không.
Mặc Vô Thư ngơ ngác nhìn bàn tay vừa đ.ấ.m hụt của mình, vốn dĩ một quyền này của hắn đã đ.ấ.m vào mặt Phi Bạch, nhưng bây giờ tay hắn lại chồng lên cơ thể Phi Bạch, thật sự là xuyên qua cơ thể Phi Bạch.
Phi Bạch: “Ta hiện tại chỉ có linh thể.”
Ánh mắt Mặc Vô Thư trầm xuống, thần sắc thay đổi một lúc lâu, tức giận trên mặt dần tiêu tan.
Phi Bạch không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào trên vẻ mặt hắn, nhìn thấy nét mặt hiện tại của hắn, là biết coi như mình đã qua được ải này.
Phi Bạch nhẹ nhõm thở phào một hơi, nhưng còn chưa kịp thở, đã cảm giác một nắm đ.ấ.m cực mạnh và hung hăng nện vào mặt mình.