XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 551
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:29:58
Lượt xem: 13
Nàng cam lòng chịu đựng sự thống khổ như vậy, là để để sáu tia sét gột rửa và ngưng thần cuối cùng rèn đúc hồn phách của nàng, củng cố thần niệm, trải đường cho tâm ma kiếp về sau.”
Nguyên Ninh Tôn Giả thở phào nhẹ nhõm: “Cho dù thế nào thì cuối cùng cũng đã kết thúc rồi.”
Hắn ta đang định đi về hướng đó, muốn nhìn xem Kỳ Niệm Nhất có phải còn sống hay không.
Nhưng lại bị Thanh Di Tôn Giả lạnh giọng ngăn cản: “Còn chưa kết thúc đâu.”
Hắn ta nhìn lên trời.
Nơi đó các tầng mây cuồn cuộn, tia thiên lôi giáng thẳng từ Thiên Cung xuống kia giống như một con rồng khổng lồ không ngừng lượn vòng rống giận, tiếng sấm chính là tiếng gầm của nó.
Nguyên Ninh Tôn Giả kinh ngạc kêu lên: “Mười tám tia thiên lôi của Kiến Long Môn đã kết thúc rồi, sao lại vẫn còn nữa?”
Không ai có thể trả lời cho hắn ta.
Kỳ Niệm Nhất nằm trên mặt đất, loạng choạng đứng dậy.
Con rồng kia xuyên qua những đám mây, hàm răng sắc nhọn hung ác cắn về hướng mệnh môn của nàng.
Ánh mắt nàng trầm tĩnh lại, nàng giẫm lên gió bay lên, m.á.u trong cơ thể chảy ngược lại, toàn bộ sức mạnh của nàng đều dồn hết vào thanh kiếm trong tay, cơ thể nàng được rèn đúc lại sau khi trải qua vô số lần bị thiên lôi phá hủy, quần áo bị rách nát, làm đau đớn tê liệt các giác quan của nàng.
Trong lòng nàng chỉ còn lại duy nhất thanh kiếm ở trước mặt.
Nâng cổ tay lên, ngưng thần, giơ thanh trường kiếm lên cao quá đỉnh đầu.
Ngay khoảnh khắc này, ba vị phó tôn kinh hãi phát hiện sau lưng nàng lại xuất hiện một bóng người hư ảnh to lớn.
Hư ảnh kia cũng giơ tay lên từ phía sau lưng nàng, cùng nàng c.h.é.m ra một kiếm.
Thiên lôi tức giận rít gào, kiếm sáng ngời hàng ngàn dặm.
Hai luồng sức mạnh kinh thiên động địa va đập vào nhau một cách dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-551.html.]
Khói bụi bốc lên mù mịt, nhất thời làm cho người ta khó có thể nhìn rõ.
Lôi quang và kiếm quang va vào nhau, mặt đất trống trải đột nhiên nứt ra như mạng nhện.
Sự thay đổi chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Trong làn khói bụi dày đặc, một bóng người từ từ hiện ra.
Khói bụi cản trở tầm mắt họ, ba vị phó tôn không thấy rõ là ai đang đến, nhưng họ cảm nhận được một cỗ linh áp kinh người và mãnh liệt.
Hoa Khê Tôn Giả run giọng nói: “Này, linh áp này là...”
Hoa Khê Tôn Giả còn chưa nói xong, ba người họ nhìn thấy bóng người đó đột nhiên lóe lên ở hướng Thần Điện.
Cố Diệp Phi
Mái tóc dài màu mực tung bay, trên người nàng ta mặc một chiếc áo trường bào màu trắng của Thần Điện.
Linh áp của nàng ta tràn ngập cảm giác chán nản và mãnh liệt, những người bên ngoài không biết cảm giác chán nản này đến từ đâu, nhưng nếu dùng Thiên Nhãn nhìn liền có thể biết được sự chán nản này là vì bị hơi thở Thâm Uyên ô nhiễm.
Đôi mắt vốn trong suốt lạnh lùng của nàng ta bị huyết sắc bẩn thỉu nhuộm đỏ, vẻ mặt mờ mịt giống như đang tìm kiếm cái gì đó, sau đó nàng ta khẽ ngửi trên không trung vài cái và men theo mùi trong gió, xác định phương hướng của Kỳ Niệm Nhất.
Tia sét cuối cùng, màng nhĩ trong tai Kỳ Niệm Nhất điên cuồng đập mạnh vào tâm hồn nàng.
Thiên kiếp qua đi, nàng chỉ còn một bước cuối cùng là đến Long Môn.
Kiếp vân âm trầm trên bầu trời rốt cục tản ra, kiếp vân mang theo lôi kiếp từ màu đen u ám chuyển thành màu vàng chói mắt, cuối cùng ngưng tụ thành một vùng chất lỏng màu vàng và chảy trên không trung.
Đó là sức mạnh sấm sét cực kỳ thanh thuần và tinh khiết, được giấu trong sấm sét sau khi độ xong lôi kiếp.
Là sức mạnh nàng nên nhận được sau khi tình nguyện dùng thân thể để chịu sáu đạo thiên lôi.
Sức mạnh này sẽ giúp nàng vượt qua Long Môn và ổn định cảnh giới.
Mặc dù sức mạnh sấm sét ở trên không trung, chỉ cần nàng phi thân lên là có thể dễ dàng tóm lấy sức mạnh này dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện tại muốn lấy e là không dễ dàng.