XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 516
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:17:28
Lượt xem: 17
Uy lực của thanh kiếm quá hung hãn, nếu không khống chế tốt thì hoặc là đối thủ sẽ bị thương nặng hoặc là tự làm chính mình bị thương.
Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, Tinh Hải Bắc vẫn bình yên vô sự.
Khả năng kiểm soát của Vân Thư có thể nói là đã đạt tới đỉnh cao.
“Ừ, vậy thì tốt.” Kỳ Niệm Nhất nhẹ giọng nói, ánh mắt hơi rũ xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trông có vẻ như đang có một chút xuất thần.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bản thể của Phi Bạch, màu trắng lạnh lẽo làm nổi bật bàn tay của nàng, lòng bàn tay thô ráp và chai sạn quen thuộc với từng đường nét và kẽ hở trên thanh kiếm, nàng nhắm mắt lại.
Thần niệm và thần kiếm giao nhau, lại lựa chọn vào lúc này để tiến vào bên trong nội cảnh.
Ba người còn lại đưa mắt nhìn nhau, không biết nàng bị làm sao nên đành đứng sang một bên chờ đợi.
Không có ai hỏi nàng, tại sao sư tôn của ngươi rõ ràng sở hữu một tu vi có thể khống chế được Đại Năng Tàng Phong nhưng lại chọn chiến đấu một mình, bản thân rời đi trước, để lại Tinh Hải Bắc, cái người gác cửa dũng mãnh này cho họ.
Có lẽ là một loại ngầm hiểu trong lòng với nhau.
Không ai trong số họ muốn đi đường tắt, được người khác dẫn lên thang trời Cửu Tiêu, thật quá mất mặt mà.
Thang trời Cửu Tiêu vốn là nơi để tu luyện, để nâng cao năng lực.
Thứ bọn họ mong muốn không phải là kết quả mà là quá trình.
Kỳ Niệm Nhất ôm kiếm nhắm mắt lại, đắm chìm vào trong nội cảnh.
Lúc cầm kiếm, nàng cùng một lúc có thể nhìn thấy nội cảnh của thần kiếm.
Ở đây có ba nghìn kiếm ý bị phong ấn.
Trong đó có một số do nàng tự mình giác ngộ, một số là do Ẩn Tinh lĩnh ngộ, nhưng phần nhiều là do người sư tôn mà nàng chưa từng gặp mặt phong ấn ở trong kiếm, để lại cho nàng.
Trong mắt là kiếm ý lặng im lan tràn trong nội cảnh thần kiếm u ám, nàng chỉ cần phát động tâm niệm là có thể cảm ngộ được thứ bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-516.html.]
Mà nàng cực kỳ chắc chắn rằng, kiếm ý của Thương Lãng Kiếm mà Vân Thư vừa rồi biểu diễn cho nàng xem, nàng đều đã từng nhìn thấy ở trong kiếm.
Chỉ là khi vận dụng thì không thuần thục như hắn.
Sự hướng dẫn của hắn giống như là một cơn mưa đến đúng lúc, mang đến sự chỉ dẫn mà nàng cần nhất khi đối mặt với một trận chiến lớn.
Từ trước đến nay, kiếm thuật của nàng hơn phân nửa đều là nhìn kiếm phổ rồi tự mình mày mò tìm hiểu.
Trên quãng đường tu luyện kiếm đạo này, không có ai ở Thương Hoàn có thể dạy nàng.
Cho dù là chưởng môn sư thúc hàng nghìn năm tuổi cũng không được.
Cũng chỉ có kiếm tôn là thỉnh thoảng có thể đưa ra một số lời khuyên.
Nhưng phần lớn thời gian, vẫn phải dựa vào khả năng lĩnh ngộ và thiên phú kinh người của nàng về mảng kiếm đạo.
Bây giờ đột nhiên lại có một vị tiền bối không những có thể dạy bảo nàng, mà còn có thể đáp ứng nhu cầu của nàng, điều này lại khiến nàng có chút không thích nghi được.
Sau khi tiếp thu toàn bộ sự hướng dẫn của Mặc Vô Thư và sau khi sự cảm ngộ của nàng đã tiếp thu và lắng đọng lại, nàng mở mắt ra.
Kỳ Niệm Nhất nhớ lại những lời nàng đã nói với hắn trước đó, ấn mi tâm, cảm thấy đau đầu.
Vân Thư.
Vân Dã, Mặc Vô Thư.
Mấy cái tên giả đơn giản như vậy mà nàng lại không nghĩ đến.
Trước đây đã nói gì với hắn ý nhỉ?
Không được phép lười biếng? Xưng hô thầy trò chỉ là kế sách tạm thời mà thôi, đừng có mà diễn nhập vai quá?
Mặt của Kỳ Niệm Nhất không cảm xúc, vuốt mặt một cái.
Xoay người lại thấy một đám người đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng đi đến bên cạnh Tống Chi Hàng, đột nhiên hỏi: “Tống đạo hữu, có lá bùa nào mà chỉ cần gắn lên người là có thể khiến cho người ta quên đi một số chuyện hay không?”
Cố Diệp Phi
Tống Chi Hàng cảm thấy kỳ lạ nói: “Cái này... bùa chú chỉ sợ không làm được, nhưng Đan tu hẳn là có thể làm được.”