XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 416
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:07:57
Lượt xem: 18
…
Một mình Kỳ Niệm Nhất rời đi tìm một nơi thanh tịnh vẫn luôn chờ tới ban đêm.
Trong lúc đó, nàng nghe được tiếng vài đội nhỏ tốp năm tốp ba đi qua chỗ của nàng, nhưng cũng không phát hiện nàng đang nằm nhắm mắt nghỉ ngơi ở trên cây.
Toàn bộ thanh âm trong rừng rậm đều bị nàng thu vào trong tai, nàng xác định một ngày trôi qua còn chưa có ai tìm được ngọc bài thân phận ở nơi nào.
Thần Điện sẽ không giấu tất cả ngọc bài đến một ngày cuối cùng.
Tính cả tìm ngọc bài, thêm tranh đấu có thể xảy ra trong lúc đó, cùng với lên đường và thời gian lên núi thì thật ra thời gian ba ngày vô cùng ngắn.
Cố Diệp Phi
Cho nên khả năng rất lớn là ngọc bài thân phận hoàn toàn không xuất hiện vào ban ngày.
Nàng chờ tới mặt trời lặn về phía tây, tiếng người trong rừng rậm yên lặng, tiếng côn trùng kêu chim hót sinh động lên.
Độc chướng cũng sinh động hẳn lên.
Kỳ Niệm Nhất lại nhét cho mình một viên tránh độc đan, cảm thán thứ được y tiên làm ra nhất định không phải vật phàm, tránh độc đan này có thể giúp cho nàng không cần cố ý nín thở cũng có thể đi lại trong độc chướng.
Nàng không nhúc nhích mà ngồi nhập định tu luyện trên cây, Phi Bạch ngồi ở bên tay phải của nàng cắn hạt dưa, gấu trúc ngồi xổm bên tay trái của nàng gặm măng.
Đột nhiên, nàng nghe được Phi Bạch có chút giật mình mà nói: “Thì ra nguồn gốc của độc chướng trong rừng rậm là một đóa hoa.”
Kỳ Niệm Nhất nghe lời này, mở to mắt nhìn theo hướng mà Phi Bạch chỉ.
Thật ra đóa hoa kia không quá nổi bật, giấu ở sâu trong bụi cỏ, run rẩy mà lộ ra một nụ hoa.
Chính là đóa hoa nhỏ màu trắng tầm thường này, lại phóng ra loại độc làm cho người ta sợ hãi như thế, làm cho khắp rừng rậm vào ban đêm đều bị buộc rơi vào ngủ đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-416.html.]
Không có người hay động vật dám dễ dàng vượt qua độc chướng đi lại vào ban đêm.
Đôi mắt màu vàng kim của Kỳ Niệm Nhất trong đêm đặc biệt chói mắt, nàng nhìn chằm chằm đóa hoa kia trong chốc lát, ngạc nhiên mà thấy bên trong nụ hoa của đóa hoa kia có linh khí không giống bình thường, đang sinh động.
“Thần Điện… sẽ không thật sự thiếu đạo đức như vậy chứ.”
Kỳ Niệm Nhất từ trên cây nhảy xuống, cũng không sợ hãi hoa độc, sau khi tới gần thì cẩn thận quan sát một lát, mới chắc chắn ý nghĩ của mình.
Trong đóa hoa này cất giấu một khối ngọc.
Cũng không phải tự nhiên mà thành mà là do con người sau này đặt vào.
Khối ngọc kia rất nhỏ, nếu không phải Thiên Nhãn bắt được quỹ đạo vận hành linh khí của đóa hoa này không tầm thường, thì nàng hoàn toàn cũng sẽ không chú ý tới.
Thì ra ngọc bài thân phận lại cất giấu trong đóa hoa nho nhỏ này.
Loại hoa này chỉ nở vào ban đêm, cho nên ngọc bài thân phận tất nhiên cũng chỉ có thể bị tìm được vào ban đêm.
Loại hoa này cực kỳ thường thấy trong rừng rậm, khắp nơi đều có, bởi vì số lượng khổng lồ cho nên tới ban đêm mới có thể tản ra nhiều khí độc như vậy, ở trong rừng rậm này, sợ là ngàn vạn đóa hoa cũng là ít.
Hơn nữa, bởi vì có độc cho nên mọi người hoàn toàn không dễ dàng tới gần đóa hoa này, thì càng không thể nào biết được bí mật trong đó.
Kỳ Niệm Nhất dùng một chút linh diễm bao bọc lấy toàn bộ bàn tay, lúc này mới dám duỗi tay hái hoa.
Tránh độc đan ngậm ở trong miệng, chỉ có thể bảo đảm lúc hô hấp không bị độc chướng ảnh hưởng, nếu trực tiếp đụng vào thì đó là một chuyện khác.
Hoa nhỏ màu trắng tầm thượng bị nàng đẩy ra, khí độc càng thêm nồng đậm, Kỳ Niệm Nhất thật cẩn thận lấy một ngọc bài bằng một đầu ngón tay ra, trên đó quả nhiên có khắc chín cánh hoa của Lạc Anh Thần Điện.
Ngọc bài vừa mới vào tay, lập tức biến thành một đạo ánh sáng tiến vào thân thể của nàng.
Rất nha, trên mu bàn tay của nàng hiện ra một đóa Lạc Anh chín cánh màu xanh ngọc.