XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 412
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:06:43
Lượt xem: 16
“Tốt nhất không cần trêu chọc chúng nó. Chủng loại của dị thú rất phong phú, tính cách thần thông cũng khác nhau, có rất nhiều kiêng kị, nếu như không cẩn thận trêu chọc bọn chúng thì nhất định sẽ bị đuổi giết, không c.h.ế.t không ngừng, trừ khi hoàn toàn rời xa lãnh địa của chúng nó, cũng chính là rời khỏi khu rừng này.”
Rời khỏi rừng rậm còn không phải là thua?
Kỳ Niệm Nhất lớn như vậy, còn không biết cái gì gọi là thua.
Nàng dùng Thiên Nhãn cẩn thận tránh dị thú, đi dạo một vòng trong rừng ở phạm vi nhỏ, cũng không có nhìn thấy bất cứ thứ gì tồn tại tương tự với ngọc bài thân phận, làm cho nàng có chút khó hiểu.
Mặc dù rừng rậm lớn nhưng với tốc độ của nàng, một buổi sáng cũng có thể chạy không ít nơi.
Tiếp tục như vậy cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì có liên quan tới ngọc bài thân phận, điều này chứng minh ngọc bài hoàn toàn không phải thứ gì đặt ở bên ngoài.
Trong lòng Kỳ Niệm Nhất dần dần có một kế hoạch, nhìn sắc trời, chuẩn bị ngày đầu tiên không đi qua Liên Lan Sơn nữa.
Nàng định dùng ngày đầu tiên quan sát rừng rậm này một chút.
Vì thế, nàng dứt khoát yên tâm lớn mật tìm một thân cây, nửa nằm trên nhánh cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không nghĩ tới còn chưa nằm được mười lăm phút, nàng chợt nghe được một ít tiếng động không giống bình thường, đang hướng về phía nàng.
Nàng giấu ở trong bóng cây, nhìn về phía xa xa.
Trong Thiên Nhãn nhìn thấy một đám chấm sáng màu vàng nhạt rậm rạp đang đuổi theo hai người, chạy về phía nàng.
Cố Diệp Phi
Gấu trúc ghé vào nhánh cây bên cạnh nàng, chỉ nhìn thoáng qua mà lông toàn thân đều nổ tung.
“Truy Hồn Phong, hai người này sao lại chọc phải đám quỷ kiến sầu này.”
Tốc độ của hai người kia cực nhanh, tốc độ của Truy Hồn Phong càng nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-412.html.]
Trong một hơi thở, bọn họ cũng đã cách Kỳ Niệm Nhất rất gần.
Bóng dáng của Kỳ Niệm Nhất chợt lóe, xách theo thịt sau cổ của gấu trúc nhét nó trở lại túi linh thú, lập tức từ trên cây nhảy xuống.
Thanh âm hoảng sợ của Cơ Sướng thông qua thần thức truyền đến: “Ngươi đừng xúc động, một con Truy Hồn Phong còn dễ đối phó, nhưng nơi này có mấy vạn Truy Hồn Phong đang sống, một khi trêu chọc thì đó chính là kết cục không c.h.ế.t không ngừng.”
“Câm miệng.” Kỳ Niệm Nhất lạnh lùng nói: “Ta còn không có ngốc như vậy.”
“Tất nhiên là chạy trốn.”
“Truy Hồn Phong là một loại dị thú không dễ chọc nhất, tu vi của mỗi một con ước chừng là Kim Đan Cảnh hậu kỳ, thực lực của Phong Hậu bình thường ở Nguyên Anh Cảnh trung kỳ, bàn về thực lực cá thể cũng không tính mạnh, nhưng thắng ở số lượng nhiều, hơn nữa còn cực kỳ mang thù, một khi tộc nhân c.h.ế.t một con, thì Truy Hồn Phong khắp rừng rậm đều sẽ tìm lại đây. Không đốt c.h.ế.t kẻ thù thì quyết không bỏ qua, bởi vậy được gọi là Truy Hồn.”
Thanh âm của Cơ Sướng vững vàng mà thông qua thần niệm truyền đến.
Kỳ Niệm Nhất chợt hỏi: “Chúng nó sợ cái gì?”
Khi nói chuyện, nàng liếc mắt nhìn phía sau.
Khoảng cách giữa hai người kia và Truy Hồn Phong càng ngày càng gần, với tốc độ của nàng thì muốn trốn thoát cũng không phải việc khó, nhưng dù sao nàng không thể chấp nhận hai người lấy loại phương thức này bỏ mạng ở trước mặt nàng.
Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất sắc bén, bóng dáng linh hoạt xuyên qua rừng rậm, chỉ cần đơn giản liếc mắt một cái là có thể tìm được phương hướng thoát thân từ trong rừng cây rậm rạp.
Cơ Sướng: “Chúng nó sợ lửa, nhưng không phải lửa bình thường, ít nhất cũng phải là linh hỏa do pháp tu Nguyên Anh Cảnh trở lên thi triển, cũng hoặc là ngọn lửa có phẩm cấp càng cao mới có thể tiêu diệt chúng nó.”
Khó giải quyết.
Nàng không phải hỏa linh căn.
Không thể ngưng tụ linh hỏa.
Kỳ Niệm Nhất nhìn khắp nơi một lượt, phát hiện hai người kia chắc là cũng có thể phân biệt phương hướng trong sương sớm, nhưng bất đắc dĩ Truy Hồn Phong thật sự truy đuổi quá chặt, hoàn toàn không thể thoát thân.