XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 395
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:46:53
Lượt xem: 13
Kỳ Niệm Nhất khựng lại một chút, nói: “Đúng, nhưng cũng không phải.”
“Vậy vì sao ngươi có thể nhìn thấy vòng hư vô?”
Kỳ Niệm Nhất chỉ vào lỗ hổng trên kết giới phía sau nói: “Đây là tên của thứ kia sao?”
Cố Diệp Phi
Thấy Bạch Vũ không đáp, hai tròng mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, nàng mới nói: “Thôi được, từ khi sinh ra mắt ta đã có chút đặc dị, có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người thường không nhìn thấy được, cái này không liên quan tới năng lực huyết mạch.”
Bạch Vũ nhìn nàng một lát, gật đầu, coi như thừa nhận cách nói này của nàng.
Các nàng lập tức tới một ngọn núi sâu ngoài ngoại ô, Kỳ Niệm Nhất vừa mới đứng yên, đã bị những bóng đen âm thầm xuất hiện bao vây.
Bạch Vũ xoay người, khoanh tay trước n.g.ự.c nhìn Kỳ Niệm Nhất: “Công pháp của ngươi, còn có chưởng môn lệnh.”
Sau lưng nàng ta, người của Quang Phục Hội bao vây lấy Kỳ Niệm Nhất, biểu cảm khi nhìn nàng không quá thân thiện.
Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy Mạc Hải Lâm lần trước gặp qua một lần đang trốn trong đám người, nàng còn phất tay chào hỏi đối phương.
Mạc Hải Lâm xấu hổ trốn vào trong đám người.
Bạch Vũ lạnh lùng nói: “Không ngại chúng ta thử ngươi chứ.”
Nàng ta vừa dứt lời, đám người Quang Phục Hội đồng thời bấm tay niệm thần chú, trong núi ẩn hiện một cảnh tượng chấn động.
Mọi người đồng thời triệu hồi ra linh sủng của bản thân.
Ngoài lần yêu thú triều ở Vô Vọng Hải, đây là lần đầu tiên Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy nhiều linh thú đồng thời xuất hiện như vậy.
Những yêu thú này đã bị nhân loại thuần hóa, trở thành những người bạn đồng hành trung thành của linh tu, không giống những yêu tu ở Vô Vọng Hải có tính công kích con người cực mạnh. Ngược lại, chúng rất gần gũi với con người, thậm chí có nhiều yêu tu còn cọ sát vào chủ nhân để thể hiện tình cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-395.html.]
Kỳ Niệm Nhất tin rằng mình là người đã chứng kiến nhiều cảnh tượng lớn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều bé lông xù lăn lộn nũng nịu như vậy, có chút không nhịn được.
Mặc dù nhìn bên ngoài không có phản ứng gì quá lớn, nhưng tâm trạng muốn xoa chúng nó trong lòng sắp trào ra rồi.
Bạch Vũ thu hết phản ứng của nàng vào mắt, trầm giọng nói: “Nếu ngươi tự xưng là chưởng môn đại diện của Thất Tinh Môn, hẳn là biết linh tu phân biệt thân phận lẫn nhau sẽ làm thế nào đúng không.”
Kỳ Niệm Nhất nhìn xung quanh một vòng rồi nói: “Ngươi đều đã bày tra trận tượng thế này rồi, ta còn gì mà không rõ nữa.”
Trước khi Tiêu Dao Du giao chưởng môn lệnh của Thất Tinh Môn cho nàng từng nói một chuyện.
... “Nếu chưởng môn lệnh và Vạn Linh Triều công pháp đều không thể làm cho bọn họ tin tưởng ngươi, ngươi có thể chủ động đưa ra đấu thú.”
Lúc ấy Kỳ Niệm Nhất còn có chút khó hiểu: “Đấu thú?”
“Đúng vậy.” Tiêu Dao Du gật gật đầu, “Đây là một cách quyết đấu giữa các linh tu, bản thân con người không tham gia bất kỳ chiến đấu nào, chỉ đứng bên cạnh chỉ huy linh sủng của bản thân quyết đấu với linh sủng của đối phương.”
Khi đó Tiêu Dao Du nói với nàng: “Đây là cách xác nhận thân phận cổ xưa nhất của linh tu, nếu ngươi có thể thắng, dù bọn họ còn chưa hoàn toàn tin tưởng ngươi, ít nhất cũng có thể làm ngươi chiếm một vị trí nhỏ trong linh tu.”
Hiện tại, chưa cần Kỳ Niệm Nhất tự mình nói ra, thủ lĩnh Quang Phục Hội đã đích thân tìm tới cửa.
Nhưng mà… Khoé môi Kỳ Niệm Nhất hơi cong lên.
Nếu là đấu thú vậy thì quá lợi cho nàng rồi.
Nàng bẻ ngón tay, đầu ngón tay bùng lên linh diễm, một tay bấm tay niệm thần chú.
Không lâu sau, một con yêu thú chưa ai từng gặp qua xuất hiện trước mặt mọi người.
So với hình dạng khi bị biến thành gấu con sau khi bị trọng thương ở Vô Vọng Hải, hiện tại Cơ Sướng đã trưởng thành không ít, tuy chưa đạt tới hình thể của gấu trúc thành niên, nhưng cũng thập phần khả quan, không nhỏ xíu như lúc trước con người có thể một tay xách nó lên được.