XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 391
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:45:19
Lượt xem: 14
Giống như thứ Ngọc Hoa Thanh từng làm với nàng trước đó.
Kỳ Niệm Nhất dường như đã cảm nhận được cái gì.
Nhắm mắt, cảm nhân được dòng m.á.u đang chảy của bản thân, thì ra đây là cảm giác khi kích hoạt được huyết mạch.
Chỉ cần tâm niệm vừa động, là đã có thể thoải mái điều khiển năng lượng của cơ thể, dùng chúng để tăng cường năng lực của một bộ phận nhất định nào đó.
Bao gồm, thần thức.
Vốn, thần thức của nàng chỉ nằm ở cảnh giới của tu sĩ là đã cường hãn lắm rồi, ngay cả mấy tu sĩ hóa thần còn kém hơn cả Kỳ Niệm Nhất, ở kim đan cảnh, nàng đã có thể chống chịu được các đòn tấn công thần thức từ Ngọc Hoa Thanh.
Hiện tai, sau khi kích hoạt huyết mạch………. Nàng thậm chí còn có khả năng dùng mắt để tác động trực tiếp đến thần thức của người khác.
Kỳ Niệm Nhất dùng ngón tay chạm vào mắt.
Không sai, đây là biểu hiện của Nguyên thần huyết mạch giả.
Cả hai người, đều có.
Nếu đã như vậy ——
Phút chốc nàng mở mắt ra, mấy chục mũi tên được b.ắ.n lén, phóng đến sang lưng nàng.
Thật ra nói là mũi tên thì cũng không đúng lắm, dựa theo kích thước thì đó, chắc hẳn là châm.
Những chiếc châm kia phát ra ánh sáng lạnh lẽo, quái dị, Kỳ Niệm Nhất cầm cành đào vung ngang về phía trước, tay vừa giơ lên, xuất ra một chiêu Triều Bình Ngạn Khoét.
Thủy triều chia thành hai hướng, thanh kiếm nhanh chóng phát ra ánh sáng.
Từng chiếc, từng chiếc châm bị nàng quét sạch bằng một nhát kiếm.
Tiếp.
Một tay Kỳ Niệm Nhất vẽ ra một cái quyết, cảm nhận được luồng năng lượng Huyết mạch mãnh liệt chảy dọc người mình, giây phút ấy, nàng đã tấn giai từ Nguyên anh cảnh trung kỳ lên nguyên anh cảnh hậu kỳ, nó nhanh chóng lao lên đỉnh rồi lại dừng ngay bên rìa.
Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, nàng tiến về phía trước một bước.
Cành đào nho nhỏ, tỏa ra nguồn năng lượng vô cùng đáng sợ.
Cố Diệp Phi
Thanh kiếm lạnh lẽo nghiêng mình, phóng thẳng vào các bụi cây, tựa như cơn gió, cắt phăng đám cỏ dại, khiến nhóm người đang được che lấp phải xuất đầu lộ diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-391.html.]
A Ly và các người bên Thượng Quan gia do nàng ta dẫn đến, kinh hãi, đưa mắt nhìn dáng vẻ hiện tại của Kỳ Niệm Nhất.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, làm mái tóc được buộc cao của nàng phải xao động, lọn tóc nhỏ dần hiện lên trước mắt nàng.
Màu trắng hệt như tuyết.
Tóc trắng, mắt vàng.
Bây giờ, cơ thể của Kỳ Niệm Nhất chẳng còn giống nhân loại chút nào nữa.
Kỳ Niệm Nhất cau mày, nói khẽ: “Quả nhiên so với mấy thứ hoa hòe, ta vẫn hợp dùng kiếm hơn.
Một nhát kiếm đánh tan vạn pháp.
Thế giới của kiếm giả, chính là đơn giản và thuần túy như vậy.
Những ngón tay thon dài của nàng đang ấn vào giữa đôi lông mày, hé đôi mắt màu vàng sáng chói, ánh nhìn rét lạnh.
Chỉ trong nháy mắt, mọi người bỗng chốc rơi vào một cảnh giới huyền diệu khó giải thích chung với nàng.
Bọn họ nghe thấy một thanh âm trong trẻo, cao quý vang lên, hệt như thần thánh vậy: “Là ai kêu các người đến.”
Nguồn sức mạnh đó đánh vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn họ, chẳng sợ bọn họ có còn tỉnh táo hay không, chung quy là chẳng thể kháng cự một chút nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân thể của bản thân nói ra những chuyện đã nghe được.
Thật ra, dù bọn họ có không nói, chính Kỳ Niệm Nhất cũng đoán ra được.
Nàng quan sát đôi tay của chính mình, đôi mắt thoáng trống rỗng, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Có lẽ đây là lợi ích lớn nhất khi nàng kích hoạt huyết mạch.
Cảm giác thần bí này rất giống với lúc Kỳ Niệm Nhất tìm thấy đôi mắt Bạch Trạch.
Trước mắt, đây chính là sát chiêu của nàng.
Lúc trước nàng không thể khống chế được trạng thái này, chỉ cần tiến vào, thì mọi thứ trên trời dưới đất, tựa như không gì không biết, không gì không hiểu.
Đây vốn là năng lực của Bạch Trạch, một bộ phận này bây giờ đã được nàng thừa kế.
Ngay lần đầu sử dụng chiêu này, nàng đã lập tức hôn mê, mất đi khả năng suy nghĩ tự chỉ.
Với nàng trạng thái đó, quá nguy hiểm, một người thích nắm mọi thứ trong tay như nàng, nó tuyệt đối là thứ không thể chấp nhận được, một lỗ hổng hiện ra trước mặt kẻ địch dễ dàng như thế.