XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 363
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:37:24
Lượt xem: 15
Bây giờ nàng mới nhớ ra trước kia lúc rảnh rỗi nàng thường đào ít măng trong rừng trúc sau viện, đi ngang qua không có việc sẽ đút cho mấy con gấu trúc ăn, vì thế tạo thành thói quen không có việc gì sẽ đào chút măng ném vào túi linh thú.
Nàng lắc chiếc túi linh thú rỗng tuếch, khó tin nhìn Cơ Sướng.
Nửa núi măng mà hắn đã ăn hết sạch rồi sao.
Khó trách bị nhốt trong túi linh thú mà vẫn còn béo đến thế được.
Đối mặt với kiến nghị “tìm con nào thông minh chút” của Tiêu Dao Du, Kỳ Niệm Nhất trịnh trọng bắt đầu giới thiệu hai bên với nhau.
Nàng chỉ vào sinh vật đầy lông trông không được thông minh lắm đang cuộn tròn trên mặt đất, rồi nói với Tiêu Dao Du: “Giới thiệu một chút, linh sủng của ta, Yêu Hoàng Cơ Sướng.”
Tiêu Dao Du kiểu “Đây mà là Yêu Hoàng ta bán mình làm không công cho ngươi ba năm”: “Đang nói chính sự đó, đừng giỡn nữa.”
Kỳ Niệm Nhất: “Thật không nói giỡn.”
Nàng lại nói với Cơ Sướng đang ngồi dưới đất tự hỏi gấu trúc sinh: “Giới thiệu một chút, bạn của ta, Tiêu Dao Du, cũng là thầy của hai ta trong khoảng thời gian này.”
Nàng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của gấu trúc có vẻ sạch sẽ thuần tuý lạ thường vì đang ở thú thân nói: “Có lẽ ta cũng nên tự giới thiệu một chút.”
Nàng chỉ vào mình: “Thương Hoàn, Kỳ Niệm Nhất.”
Nàng dừng một chút, lại bổ sung: “Chủ nhân hiện tại và tương lai của ngươi.”
Thấy biểu cảm trên khuôn mặt lông xù của gấu trúc từ từ nứt ra, Kỳ Niệm Nhất nói với Tiêu Dao Du vẫn không tin nổi nói: “Thôi, chứng minh cho ngươi xem một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-363.html.]
Nàng bấm tay niệm thần chú, nhìn chằm chằm gấu trúc thử một lúc vẫn không có phản ứng, xấu hổ quay đầu lại hỏi: “Phục linh chú niệm như thế nào?”
Tiêu Dao Du tuyệt vọng nói: “Thương Hoàn các ngươi không học môn “Tổng quyết khế ước linh thú” sao? Ngươi như vậy ta lo không biết trong mấy ngày ngươi có thể học được bí pháp của Thất Tinh Môn không nữa.”
Kỳ Niệm Nhất: “Thật không dám giấu giếm, Thương Hoàn chúng ta đúng là không dạy môn này.”
Cũng có thể là có dạy nhưng do được tự chọn môn học nên nàng tự động bỏ qua.
Dưới sự phổ cập khoa học hùng hổ mạnh mẽ của Tiêu Dao Du, Kỳ Niệm Nhất học một cái phục linh chú ngay tại chỗ, thi triển trên người Cơ Sướng.
Trong nháy mắt, linh áp trong phòng đột nhiên tăng mạnh, một loại linh áp vượt xa hai nàng xuất hiện, kim bằng trên Tiêu Dao Du run rẩy vì kinh hãi, áp lực huyết mạch ẩn sâu trong xương cốt yêu thú bị đánh thức.
Trong mấy tiếng hí vang thê lương của kim bằng, bóng dáng sinh vật lông xù trắng đen dưới đất bỗng kéo dài rồi hiện ra một bóng dáng cao dài.
Cùng với sự kinh ngạc của Tiêu Dao Du, bóng dáng thon dài chậm rãi xuất hiện trước mặt các nàng.
Thân hình mảnh dẻ của nam nhân được bọc trong một chiếc áo choàng đen, chỗ cổ có một cái viền lông màu trắng, móng tay trên mỗi ngón tay đều là màu đen, cộng thêm màu đen dễ thấy dưới mắt, trông hắn có vẻ u ám… nhưng lại đẹp một cách kỳ lạ.
Tiêu Dao Du khiếp sợ trợn to hai mắt, ánh mắt nhìn Kỳ Niệm Nhất lúc này đã biến thành “Có phải ngươi không muốn sống nữa không”.
Nàng ta nhịn không được nói: “Đây chính là yêu tu Hóa Thần cảnh đó, ngươi làm thế nào ký khế ước với nó rồi.”
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất giải thích nói: “Hắn còn chưa tới Hóa Thần cảnh, có thể hóa thành hình người, có lẽ do chủng tộc của bọn họ có năng lực đặc thù gì đó.”
Sau khi Cơ Sướng bị nàng thu làm linh sủng, không cần dùng Thiên Nhãn nhìn nàng cũng có thể cảm giác được tu vi hiện tại của Cơ Sướng, vẫn là Nguyên Anh cảnh đỉnh.