XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 360
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:36:05
Lượt xem: 18
Nhưng sau khi nói ra điều này, nàng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chính thức trở thành thủ toạ của Thương Hoàn, có nghĩa là nàng có thể điều động nhân lực và tài nguyên của Thương Hoàn ở mức độ lớn.
Linh Hư Tử đã cho thấy thái độ, vậy sau này nàng sẽ không cần phải cố kỵ điều gì, thoải mái làm không cần đắn đo.
“Đúng rồi, chưởng môn sư thúc.” Kỳ Niệm Nhất đột nhiên lộ ra biểu cảm kỳ quái, “Một khoảng thời gian dài sau này, sợ là trên dưới Thương Hoàn phải diễn một vở kịch cùng ta.”
Lòng Linh Hư Tử hơi bồn chồn, nhưng nghĩ đến những lời đáp ứng vừa rồi, hắn vẫn đồng ý.
Diễn kịch thôi mà, có gì khó đâu.
Cuộc nói chuyện thẳng thắn vui vẻ kết thúc, Kỳ Niệm Nhất vốn định rời đi ngay để chuẩn bị một vài thứ để chính thức thường trú Nam Cảnh, không nghĩ tới lại bị Thanh Liên kiếm tôn gọi lại.
Thanh Liên kiếm tôn nở nụ cười thần bí, giơ bầu rượu về phía không khí bên cạnh nàng, hơi nâng lên như kính rượu, uống một ngụm, lại hỏi: “Nha đầu, vừa rồi ngươi đang cười với ai vậy?”
Hắn lưu lại một câu nói đầy ẩn ý, lại không có ý định chờ đợi câu trả lời của Kỳ Niệm Nhất, xoay người chân nam đá chân chiêu vừa ngâm thơ vừa rời khỏi Thương Hoàn.
Bỏ lại Kỳ Niệm Nhất nhìn Phi Bạch mà không hiểu ra sao.
Vừa rồi hướng kính rượu với không khí của Kiếm Tôn hình như là hướng chỗ Phi Bạch.
“Hai người trước đây quen nhau sao? Lão có thể nhìn thấy ngươi?” Nàng thấy hơi không thể tin được.
Phi Bạch nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn bóng dáng đã biến mất của Kiếm Tôn, ánh mắt có chút hoài niệm: “Thanh kiếm trong tay lão là thanh kiếm đầu tiên ta đúc.”
“Xem ra là không nhìn thấy ra, nhưng có lẽ lão ít nhiều gì cũng đoán được những việc ta làm năm đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-360.html.]
Phi Bạch rũ mắt nhìn nàng, giọng nói than nhẹ uyển chuyển: “Hết cách rồi, hiện tại vẫn chỉ có kiếm chủ ngươi có thể nhìn thấy ta, chạm vào ta, nói chuyện giải buồn cùng ta.”
…
Tới Nam Cảnh phải chuẩn bị không ít, nhưng chuyện đầu tiên Kỳ Niệm Nhất phải làm là vượt hơn nửa cái đại lục, tới Tây Châu gặp Tiêu Dao Du.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào tổng bộ của Nguyệt Hạ Thính Phong Lâu, nhìn tiểu lâu khí khái đá lởm chởm này, cảm giác rất kỳ lạ.
“Phong cách của Thính Phong lâu hình như không quá phù hợp với phong cách kiếm tiền của ngươi nhỉ.”
Tiêu Dao Du mờ mịt đón tiếp nàng vào trong, liên thanh nói: “Đột nhiên phát truyền âm phù nói muốn tới đây, cũng không nói chuyện gì, làm gì mà thần bí vậy.”
Kỳ Niệm Nhất ngồi xuống, ngay cả trà cũng không kịp uống, đi thẳng vào vấn đề: “Ở Nam Cảnh có một đám người, là linh tu được truyền thừa từ ngàn năm trước.”
Ánh mắt Tiêu Dao Du trống rỗng trong giây lát, nàng ta cố gắng xâu hai chữ Nam Cảnh và linh tu vào với nhau, nhưng vẫn không thể hiểu được.
Sau khi nghe Kỳ Niệm Nhất giải thích qua trải nghiệm ly kỳ của nàng ngày hôm nay, Tiêu Dao Du kinh ngạc đến nỗi không khép miệng lại được, nhưng phản ứng đầu tiên lại là: “Cái Tứ Phương Tượng kia của các ngươi có bán không? Bao nhiêu tiền có thể mua.”
Nhìn biểu cảm cạn lời của Kỳ Niệm Nhất, Tiêu Dao Du mới xấu hổ khụ hai tiếng, quay lại chủ đề chính.
Cố Diệp Phi
Nàng ta trở nên nghiêm túc: “Nghe ngươi hình dung, làn sương trắng kỳ lạ kia chắc chắn đến từ một loại linh thực, có thể điều khiển linh thực, đây đúng là thủ đoạn của linh tu.”
“Ta cũng mãi sau này mới tra ra được, một ngàn năm trước vì một vài lý do, pháp môn linh tu lấy làm tự hào nhất lại bị mất hiệu lực, linh tu phồn thịnh một thời dần suy thoái, vì vậy rất nhiều môn phái linh tu vừa vào nhỏ đều xáp nhập vào Thất Tinh Môn, được Thất Tinh Môn bảo vệ.”
Tiêu Dao Du khẽ thở dài: “Nếu dòng dõi linh tu môt ngàn năm trước còn có người được truyền thừa tới nay, có lẽ bọn họ đều là người của Thất Tinh Môn.”
Kỳ Niệm Nhất hỏi vấn đề mấu chốt: “Dòng dõi linh tu đã đoạn tuyệt ngàn năm, bên phía Nam Cảnh có lẽ do có liên hệ với Bạch Trạch, cho nên cùng ngưng lại ở Nam Cảnh, nhưng ngươi làm thế nào có được truyền thừa của linh tu.”