XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:32:21
Lượt xem: 21
“Không giống nhau.” Phi Bạch giải thích: “Đất đai Nam Cảnh quanh năm bị lĩnh vực bao phủ, thần thức người bên ngoài không có cách nào xuyên qua lĩnh vực có cảnh giới Thiên Thu Tuế này để thám thính tin tức cụ thể. Nếu như là cảnh giới Thiên Thu Tuế muốn mạnh mẽ kiên trì vượt qua lĩnh vực của đối phương, vậy có lẽ sẽ không có kết cục tốt.”
Kỳ Niệm Nhất thoáng tò mò: “Sao lại không tốt?”
Phi Bạch buông tay: “Hai Thiên Thu Tuế và người bảo vệ trong lĩnh vực cùng khai chiến thì sẽ có kết cục không tốt.”
“Vậy là Nam Cảnh vẫn luôn có cường giả Thiên Thu Tuế sao?”
Phi Bạch gật đầu: “Chuyện này chỉ có mấy vị Thiên Thu Tuế mới biết được.”
Cái này cũng khó trách, cường giả đỉnh phong ở thế giới này luôn có cảm ứng với người cùng cảnh giới mẫn cảm hơn một chút.
Thu Sơn sư tỷ thiết lập chuyến đi này là nửa canh giờ, bây giờ nàng chỉ còn không đến một nửa thời gian.
Thu hoạch hôm nay đã đủ nhiều, Kỳ Niệm Nhất cũng không muốn làm chuyện nguy hiểm hơn, nàng chỉ cần vào thành đúng hạn và đặt lam phù mà Thu Sơn sư tỷ đưa ở một địa điểm nào đó trong thành, như vậy có thể bảo đảm vị trí tống truyền chính xác cho lần sau.
Kỳ Niệm Nhất vừa nghĩ như vậy thì cổng thành bên phải lại có một đội xe ngựa đi tới.
Đội ngũ này vào cửa phụ bên phải, nhìn có vẻ khiêm tốn nhưng xa hoa hơn so với xe ngựa trước mặt bọn họ.
Trên nóc xe ngựa phủ một tấm rèm màu xanh tuyết, nhìn cảm giác sáng bóng của tấm rèm nhung kia cũng biết giá trị rất xa xỉ.
Đoàn xe này cũng không có trùng trùng điệp điệp mười hai thị vệ giống như đoàn xe xếp hàng trước mặt Kỳ Niệm Nhất. Ngoại trừ người đánh xe thì chỉ có một nữ tu cưỡi ngựa đi theo bên cạnh, nàng ta vai rộng chân dài, sau lưng đeo một cây ngân thương, tư thế oai hùng hiên ngang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-347.html.]
Kỳ Niệm Nhất chỉ cần liếc mắt một cái đã biết tu vi nữ tu này cao hơn mười hai thị vệ kia không ít, ít nhất cũng là Nguyên Anh cảnh.
Không biết hai nhà này có ân oán gì, chiếc xe ngựa màu xanh tuyết này vừa tới thì chợt có tiếng nói lớn vọng ra từ chiếc xe ngựa phía trước Kỳ Niệm Nhất: “Thượng Quan Hi, ngay cả bọn ngươi cũng muốn đến Thánh Huy để chia một chén canh sao?”
Giọng nói trong xe là giọng nam tử, từ giọng nói có thể nghe ra cảm giác kiêu ngạo ương ngạnh, hắn ta vừa nói xong thì nhảy xuống từ xe ngựa, hất cằm và lớn giọng nói: “Thế nào, ngay cả việc đi vào bằng cổng chính cũng không dám sao? Có muốn ta nhường vị trí này cho ngươi hay không hả?”
“Đương nhiên.” Nam tử nghiền ngẫm: “Ta không cần gì khác, chỉ cần ngươi nói một tiếng ‘cảm ơn ca ca tốt’ là được.”
Nam tử này vừa xuống xe, Kỳ Niệm Nhất liền nghe thấy mọi người bên nhỏ giọng thảo luận.
“Đây không phải là tên Hỗn Thế Ma Vương của Tân gia kia sao, hắn cũng muốn tới tham gia tranh cử Thần Tử sao?” Trong đám người có người lộ ra vẻ chán ghét.
“Không cần biết hắn Hỗn như thế nào, sau lưng Tân Thiên Hạo hắn là Tân gia, một trong năm đại gia tộc, bản thân hắn lúc chín tuổi đã kích hoạt huyết mạch tứ phẩm. Cho dù hắn khác người thế nào đi chăng nữa thì Tân gia vẫn sẽ coi hắn như bảo bối thôi?”
“Ngược lại là Thương Quan gia, năm ngoái Thượng Quan gia đã bị năm đại gia tộc xóa tên. Tuy rằng Thượng Quan gia vẫn còn tồn tại nhưng lại bị mấy đại gia tộc và lĩnh chủ liên hợp chèn ép bên dưới, thật sự đã suy thoái rồi, nói là cắt đuôi cầu sinh cũng không khác mấy.”
“Nghe nói Thượng Quan tiểu thư đến năm ngoái cũng chưa kích hoạt được huyết mạch chi lực, nàng tới tham gia Thánh Huy chi hội lần này hẳn là ra sức đánh cược lần cuối cùng, thật sự là thế sự vô thường a.”
Kỳ Niệm Nhất hiểu rõ tình huống từ tiếng thảo luận của mọi người xung quanh.
Chợt nghe trong xe ngựa màu xanh tuyết truyền đến một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối phương nói:
Cố Diệp Phi