XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 344
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:31:36
Lượt xem: 13
Nhưng sau nhiều năm, nàng đã rèn luyện được năng lực phân biệt những tin tức thật sự hữu dụng từ trong vô số tin tức rườm rà vô dụng.
Ước chừng mười phút sau, Kỳ Niệm Nhất hiểu rõ tình huống hiện tại của mình.
Người Nam cảnh chia khu vực nội bộ Nam Cảnh thành ba quận bốn vịnh và một sông một núi.
Ba quận bốn vịnh ở Nam Cảnh chủ yếu do năm đại gia tộc cùng nhau thống lĩnh. Tuy rằng ngoài sáng năm đại gia tộc không có trực tiếp nhúng tay vào việc lãnh đạo, nhưng sau lưng thì việc nào cũng có bàn tay họ và đây cũng không phải bí mật gì.
Nhất Xuyên là chỉ Cẩm Xuyên, khu vực này chia ngang Nam Cảnh thành hai phía đông và tây. Lấy Cẩm Xuyên làm ranh giới, hai bên đông tây đại biểu cho các thế lực bất đồng của phe phái cũ và mới ở Nam Cảnh.
Chỗ Kỳ Niệm Nhất đang đứng có thể nhìn thấy ngọn núi cuối cùng.
Ngọn núi đó giống như một bóng ma, cao xuyên thẳng tầng mây và nó sừng sững, trập trùng không dứt. Thật ra nếu Kỳ Niệm Nhất đứng ở chỗ này, thì khoảng cách cách giữa nàng và ngọn núi đó hẳn là khá xa, nhưng cho dù vậy, khi nàng nhìn về hướng đó, nàng vẫn có thể nhìn thấy những bóng ma nhấp nhô ở đằng kia.
Núi Trác Quang.
Người Nam Cảnh hình như rất kiêng kỵ ngọn núi này, ngay cả khi Kỳ Niệm Nhất dùng Thiên Thính cẩn thận dò xét nội tâm cũng không nghe được tin tức cụ thể gì về ngọn núi Trác Quang này.
Mà nơi nàng bị tống truyền tới là quận Đan Khâu trong ba quận, trong quận tổng cộng có ba tòa chủ thành và bảy tòa phó thành bảo vệ xung quanh, vừa vặn ngay bên cạnh Cẩm Xuyên.
Tòa chủ thành cách nàng gần nhất là thành Dương Bắc, cách đây không xa, Kỳ Niệm Nhất suy nghĩ một chút liền quyết định đi xem thử một phen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-344.html.]
May mắn là quần áo của người Văn gia không khác với quần áo mọi người ở đây là bao, Kỳ Niệm Nhất mặc một bộ áo bào màu xanh lam đơn giản, bên trong mặc váy lót màu vàng nhạt, hông đeo noãn ngọc, dây chuyền bạc vòng qua búi tóc và giữa đôi mày rơi xuống một viên trân châu.
Thoạt nhìn bộ y phục này không hề có dáng vẻ của tu sĩ, nó khiến Kỳ Niệm Nhất chỉ giống một thiếu nữ quý tộc không rành thế sự, liếc nhìn một cái chỉ thấy đôi mắt sạch sẽ trong veo của nàng.
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất đã nhiều năm chưa ăn mặc như vậy nên có chút không quen, chỉ là nhìn bản thân và người Nam Cảnh xung quanh không có khác biệt quá lớn, lúc này mới yên tâm hòa mình vào đám người.
Cổng thành Dương Bắc ở cách đó không xa, nàng từ xa nhìn qua thấy có rất nhiều người đang xếp hàng ngoài cổng thành, tạm thời nhìn kết cấu và vệ binh thủ thành này không khác mấy với ngoại giới nơi nàng ở.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là mỗi lối vào thành đều có một trận bàn cố định, người vào thành cần đưa tay vào trận bàn, sau đó, trận bàn sẽ sáng lên từng ánh sáng trắng khác nhau.
Kỳ Niệm Nhất quan sát trong chốc lát, xác định chỉ có người làm cho trận bàn phát ra ánh sáng trắng mới được cho phép vào thành, còn những người khác đều xám xịt rời đi.
“Đây là trận pháp gì?” Nàng thấp giọng nói.
Không nghĩ tới, bên cạnh có một người đàn ông mày trộm mắt chuột nghe thấy, gã nhìn dáng vẻ ngang tàng của Kỳ Niệm Nhất, ánh mắt sáng lên một chút, gã lại gần nói:
“Tiểu cô nương có phải lâu rồi không đến chủ thành đúng không. Vài ngày trước, mấy đại chủ thành đã thay đổi trận pháp vào thành, bây giờ không cần trích máu, chỉ cần tiếp xúc da thịt thì trận pháp có thể tự động cảm ứng được nồng độ huyết mạch rồi. Không giống trước kia phải cần nhỏ m.á.u mới được,”
Gã đàn ông lắc đầu thở dài nói: “Dù sao thì huyết mạch Thần Chỉ quá quý giá, dùng một chút thì ít đi một chút, bây giờ đổi thành dùng trận bàn này tất cả mọi người đều hài lòng.”
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất thản nhiên đảo qua, sắc mặt lãnh đạm, gã đàn ông hạ thấp giọng nói: “Xin hỏi tiểu cô nương có phải muốn vào thành hay không?”