XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:28:43
Lượt xem: 20
“Tuy rằng ngươi không nói được, nhưng ta nói gì thì ngươi cũng nên nghe được đi.”
Tạ Thiên Hành hơi giật giật, mọi người xung quanh phòng bị mà lùi vài bước, hắn không để ý, chỉ nhìn về phía đông xa xôi, từ nơi này không thấy được đỉnh núi Minh Kính Phong của Thương Hoàn, nhưng hắn biết đó là phương hướng của Thương Hoàn.
Cố Diệp Phi
“Ta nghe được tiếng dòng nước, tiếng mọi người thức dậy bắt cá, đây là một chỗ không tệ.”
Tạ Thiên Hành ở trong lòng mặc niệm rất nhiều lần: “Nghĩa hài làm cho ngươi đặt ở dưới ruộng linh thực của Minh Kính Phong để ôn dưỡng, đợi lát nữa nhớ rõ trốn nhanh lên nha, lão đầu.”
Trước đình, có một lão già râu tóc bạc trắng đi ra Trận Sư Hội, Tạ Thiên Hành nhớ rõ đây là nhân vật cấp nguyên lão của Trận Sư Hội, Chung Đình Đạo Nhân, không nghĩ tới vì một mình hắn mà ngay cả vị này mà Trận Sư Hội cũng gọi ra tới.
Trong tay của Chung Đình Đạo Nhân giũ ra một tấm vải lụa, thanh âm già nua khuếch tán toàn bộ đường thẩm phán.
“Tội nhân Tạ Thiên Hành, học trộm cấm thuật ẩn trận của trận sư, cũng sử dụng trong Nam Hoa luận đạo làm trọng thương đồng đạo, hành vi ác liệt, trải qua thẩm phán thì Trận Sư Hội quyết định ——”
Nghe đến đó, Tạ Thiên Hành hình như có cảm giác quay đầu nhìn lại.
Linh Hư Tử chậm rãi đi đến, hắn kia trương thiếu niên khí mười phần trên mặt, chỉ có một đôi mắt sâu không thấy đáy, người khác đều không có chú ý tới Linh Hư Tử khi nào tiến tràng, lại nhìn chăm chú Tạ Thiên Hành bao lâu.
Bởi vì Linh Hư Tử xuất hiện, ngay cả thanh âm Trận Sư Hội tuyên bố kết quả thẩm phán cũng chậm một nhịp.
Tạ Thiên Hành chậm rãi xoay người, quỳ xuống đất khom người cúi đầu thật sâu với Linh Hư Tử.
Hắn không nói gì, tất cả ngôn ngữ vào giờ phút này dung nhập vào trong một lại này, không cần nhiều lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-333.html.]
Chung Đình xốc mí mắt lên, nhìn động tác của Tạ Thiên Hành, không có quát lớn hoặc là ngăn cản.
Nếu ngay cả một cái lễ từ biệt của đồ đệ cho sư tôn cũng phải ngăn trở, thì có vẻ Trận Sư Hội bọn họ quá không có tình người.
Huống chi… Chung Đình liếc mắt nhìn Thất Sơ Chân Nhân ngồi ở phía dưới.
Thanh Hà hiện giờ còn đang chữa bệnh ở Thương Hoàn.
“Thái sư tổ…” Lục Thanh Hà ngẩn ngơ nói: “Ngay cả lão nhân gia cũng bị mời đến sao.”
Linh Hư Tử giơ tay ý bảo, chờ Tạ Thiên Hành hành lễ đứng dậy, vẫn còn ngồi ở ghế khách, một tay chống cằm, nhìn Trận Sư Hội đưa ra phán quyết cuối cùng cho Tạ Thiên Hành.
Tạ Thiên Hành lảo đảo mà từ trên mặt đất đứng lên, vùi đầu, luôn không dám nhìn về phía một đám đệ tử Thương Hoàn đang đứng, cho dù liếc mắt một cái.
Chung Đình dừng một chút, ánh mắt già nua vẩn đục dần dần sắc bén, lại bắt đầu đọc tiếp:
“Trận Sư Hội quyết định phế bỏ tất cả trận pháp công pháp và tu vi trận sư của Tạ Thiên Hành, xóa bỏ ký ức về ẩn trận cấm thuật của hắn, giao trách nhiệm sau này cả đời không được tu tập trận pháp thuật, nếu có vi phạm, cho dù lên trời xuống biển thì Trận Sư Hội vẫn truy cứu đến cùng.”
Lời vừa nói ra, toàn trường ồ lên.
Có kinh sợ với mức độ nghiêm trọng của hình phạt này, trực tiếp phế bỏ công pháp và tu vi của Tạ Thiên Hành, đối với hắn mà nói không khác gì nhục nhã. Cũng có kinh ngạc về sự trừng phạt này đối với tội mà Tạ Thiên Hành phạm phải thì dường như lại không tính là quá nặng.
Thượng Dương Môn và Trận Sư Hội đằng sau gần như có được quyền quản lý tất cả trận pháp sư khắp thiên hạ, đối với trận pháp sư dưới trướng này có thể nói là đều ở trong khống chế.
Dù sao trong quá trình tu hành thì trận pháp sư cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên, trận pháp nguyên đồ và công pháp bí quyết đều bị mấy môn phái trận pháp sư tạo thành lũng đoạn, tán tu khác rất khó có thể tiếp xúc đến, cũng bởi vậy hình thành đặc điểm không phải quyền quý không tu trận pháp.