XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 309
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:17:42
Lượt xem: 23
Một nhóm kiếm tu của Thanh Liên kiếm phái sau lưng hắn kịp thời phụ họa, mồm năm miệng mười kêu lên: “Đệ tử bái kiến Kiếm Tôn.”
Tất cả mọi người bị cảnh này làm choáng váng.
Ngọc Trọng Cẩm chớp mắt: “Thật không ngờ Kiếm Tôn lại tùy hứng khí phách như vậy.”
Tiên Minh cuối cùng cũng có thời gian để chấm dứt cuộc chiến hỗn loạn này, Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng thở ra, bỗng thấy Kiếm Tôn đã ngó tới chỗ nàng tự bao giờ, giơ tay gọi nàng tới: “Tiểu Niệm Niệm cũng ở đây à.”
Rất nhiều năm trước, từ sau khi Thương Hoàn và Thanh Liên kiếm phái bù đắp bổ sung cho nhau, Kỳ Niệm Nhất qua lời Sở Tư Niên mới biết hắn tu hành ở đó, Thương Hoàn và Thanh Liên kiếm phái đều ở Đông Châu, khoảng cách giữa hai bên không xa không gần, khi còn nhỏ, thời gian nàng ở Thanh Liên kiếm phái cũng dài bằng khoảng thời gian Sở Tư Niên ở Thương Hoàn.
Bởi vậy nàng đã quá quen với Thanh Liên kiếm phái, cùng là tập kiếm, thời điểm Kiếm Tôn có hứng thú cũng sẽ chỉ dẫn nàng đôi chút.
Kỳ Niệm Nhất ngoan ngoãn tiến lên nói: “Bái kiến Kiếm Tôn.”
Trong mắt Kiếm Tôn lóe lên ánh sáng, khiến người khác không rõ hắn là tỉnh hay say, hắn cười nói: “Nghe nói gần đây ngươi lấy được một thanh thần kiếm?”
Trong lòng Kỳ Niệm Nhất rung lên hồi chuông báo động, quả nhiên nghe thấy Kiếm Tôn nói: “Mang ra cho sơn nhân ta nhìn xem.”
Kỳ Niệm Nhất ôm kiếm cảnh giác nói: “Xem thì được, sờ thì không!”
Kiếm Tôn giận dữ nói: “Nha đầu nhà ngươi tại sao lại nhỏ mọn như vậy!”
Kỳ Niệm Nhất không nhường một bước: “Như Kiếm Tôn ngài cũng sẽ không dễ dàng để người khác chạm vào kiếm của mình đúng không! Còn cả các sư huynh đệ trong kiếm phái cũng vậy!”
Nàng ôm Phi Bạch liên tiếp lùi vài bước, ánh mắt nhìn Kiếm Tôn như đang nhìn một tên lưu manh đang muốn giở trò đồi bại với vợ mình vậy.
“Được được được, xem thôi là được chứ gì.” Kiếm Tôn tức giận nói.
Ánh mắt lão chậm rãi đảo qua bản thể của Phi Bạch, trong mắt hiện lên một tia thâm ý, vẻ say xỉn trên mặt dường như nhạt bớt đi một chút, rốt cuộc có thể nhìn thấy chút bóng dáng của cường giả Thiên Thu Tuế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-309.html.]
“Là nó à.” Kiếm Tôn thở dài, “Cuối cùng lại nhìn thấy nó.”
Kỳ Niệm Nhất hỏi: “Trước đây ngài từng gặp thanh kiếm này rồi sao?”
Kiếm Tôn cười cười, ánh mắt khẽ quét qua, như muốn nói “Ta thấy không phải thanh kiếm này”, rồi lại như chưa nói gì cả.
Bên kia, Tạ Thiên Hành bị Thất Sơ chân nhân khóa lại bằng khóa linh hoàn, sắp sửa bị hắn mang đi.
Một đám đệ tử Thương Hoàn đứng trước mặt hắn, sắc mặt phức tạp.
Bọn họ đứng một hồi lâu, cũng không nói chuyện, Thất Sơ cho rằng bọn họ còn ôm ảo tưởng định cướp người từ trong tay hắn, lại không ngờ Khúc Vi đột nhiên gào to một câu: “Tiểu sư huynh, nếu thật là ngươi làm thì sai chính là sai, nên phạt thì phải phạt.”
Không ai nghĩ tới Khúc Vi trước nay luôn dịu dàng điềm tĩnh lại là người nói ra lời này trước.
Lư Thu Đồng vỗ vai của hắn: “Tiểu sư huynh, dù kết quả có như thế nào, sau này còn cơ hội hãy làm lại một con người mới.”
Bị Khúc Vi véo một cái, nhỏ giọng nói: “Sao ngươi nói như kiểu tiểu sư huynh c.h.ế.t chắc rồi vậy.”
Ninh Cẩn ôm kiếm mà đến, hắn ngày thường rất kiệm lời, dù trong trường hợp thế này cũng không biết nên nói gì, hắn dùng vỏ kiếm chống vào bả vai Tạ Thiên Hành, trầm giọng nói một câu: “Chờ tin tức của ngươi.”
Trong lòng bọn họ đều rõ ràng, có khả năng không phải tin tức gì tốt.
Thất Sơ chân nhân sửng sốt một lúc.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng đám tiểu bối này sẽ cầu xin hắn, hoặc mang sư môn ra để áp chế hắn, nhưng bọn họ lại không làm gì cả, chỉ nói với Tạ Thiên Hành - làm sai, phải chịu trừng phạt.
“Thương Hoàn, chẳng trách là Thương Hoàn.”
Cố Diệp Phi
Rồi sau đó hắn buồn bã nhớ tới, đệ tử trên dưới Thượng Dương Môn cũng đối xử với đại sư huynh Thanh Hà y như vậy, không khỏi cảm thấy bi đát.