XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-09-23 13:42:23
Lượt xem: 21
Người tới cũng không nói câu nào, nhấc cái bầu rượu siêu to của mình lên, nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu Văn Trọng Bình.
Vì thế đám người tận mắt chứng kiến, cả người Văn Trọng Bình cứ thế vỡ thành bột mịn, tan thành mây khói.
Một cơn gió thổi qua, ngay cả một chút dấu vết hắn từng tồn tại cũng không có.
Sau khi người mới tới giơ tay lên một cái dễ dàng giải quyết Văn Trọng Bình, thì lão uống nốt nửa bầu rượu còn lại, khi đôi mắt say lờ đờ nhập nhèm quét qua đám người đứng xung quanh đang cứng còng người thì mê mang nói: “Hửm, đây là đâu?”
Trán Trang Quân giật giật, hoàn toàn không biết vị này là thiên binh từ nơi nào chạy tới, nhưng đúng là lão đã cứu mọi người ở đây, vội vàng tiến lên nói: “Đa tạ tiền bối cứu giúp, nơi này là núi Nam Tiêu, xin hỏi tiền bối muốn đi nơi nào?”
“Núi Nam Tiêu.” Người tới trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói, “Sơn nhân ta muốn đi Tuy Hải, từ nơi này đến Tuy Hải rất xa sao?”
Trang Quân mê mang nói: “Tuy Hải nằm trong lãnh thổ Đông Châu, nơi này là Tây Châu...”
Một đông một tây, lão làm thế nào có thể đi nhầm tới mức thái quá như vậy.
Người tới lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ta đi nhầm? Sao có thể, sao ta có thể đi nhầm được.”
Trong đám người, Sở Tư Niên khó khăn chen ra ngoài: “Sư tôn, tại sao ngài lại ở đây?”
Hắn vừa nói ra, mọi người ồ lên.
Sư tôn của Sở Tư Niên, vậy chỉ có vị Kiếm Tôn Thiên Thu Tuế của Thanh Liên kiếm phái kia thôi.
Thời điểm những người của Thương Thuật Cốc có mặt ở đây nghe thấy chữ “lạc đường” thì rùng hết cả mình, không nhịn được nhớ lại cái ngày như ác mộng kia.
Vốn bọn họ đang đuổi theo Vân Giác và Mộ Vãn, khi sắp đuổi kịp thì không nghĩ tới nửa đường từ đâu ra một con ma men, chỉ vào Thương Thuật Cốc bọn họ khăng khăng nói là Thiên Âm Cốc, tuyên bố muốn tìm tôn chủ của Cửu Chuyển Âm Khuyết.
Giải thích thì không nghe, còn khẳng định bản thân không đi nhầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-308.html.]
Bình thường đối với loại người này, bọn họ mang uy danh của Thương Thuật Cốc ra là có thể dọa người chạy mất.
Nhưng người bọn họ gặp được lại là một trong trăm vị Thái Hư trong thiên hạ, hơn nữa còn là vị được xưng là mạnh nhất.
Đánh không lại, cũng không đắc tội nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiếm Tôn đưa Mộ Vãn và Vân Giác đi.
Cũng may, bọn họ đã cướp được “thứ kia” về.
Dù như vậy nhưng câu “Ta đi nhầm? Sao có thể?” của Kiếm Tôn vẫn để lại ám ảnh lớn trong lòng người của Thương Thuật Cốc.
Bọn họ không biết, ở Thanh Liên kiếm phái có một nguyên tắc.
Kiếm Tôn muốn đi đâu thì để cho lão đi đó, nhất định không được nói lão đi nhầm rồi.
Nếu không chỉ dựa vào chuyện đó thôi lão có thể trực tiếp sửa tên cho nơi đó luôn.
Vì chuyện này, bản đồ của Thanh Liên kiếm phái đã thay đổi rất nhiều lần, các cột mốc trên núi cũng thay đổi hết lần này đến lần khác, đệ tử kiếm phái cũng không nhớ nổi nơi này ban đầu tên là gì.
Trang Quân lập tức cung kính nói: “Hóa ra là Kiếm Tôn đích thân tới đây.”
Cường giả Thái Hư cảnh trong truyền thuyết hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của bọn họ.
Ban đầu còn tưởng rằng ai cũng không giận tự uy, cao thâm khó đoán như Ngọc minh chủ.
Mà người trước mặt lại không dính dáng chút nào đến mấy chữ bên trên.
Lão mặc một bộ áo dài trông vẻ hơi cổ xưa, cổ áo lỏng lẻo, để lộ xương quai xanh, đai lưng cũng chỉ đơn giản quấn vào người, trên đầu đội một chiếc phát quan gỗ màu đen đã hơi sờn, trên trán có mấy sợi tóc rối bù. Bộ râu xồm xoàm che mất nửa dưới khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng một mí như tỉnh như say dưới đôi mày kiếm.
Hắn cố gắng xác định một chút, nói với Sở Tư Niên: “Ngươi nói cho ngài ấy biết nơi này là nơi nào.”
Cố Diệp Phi
Sau đó Sở Tư Niên bình tĩnh nói với Trang Quân: “Trang phó minh chủ, nơi này chính là Tuy Hải, là ngài nhớ lầm rồi.”