XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 307
Cập nhật lúc: 2024-09-23 13:42:07
Lượt xem: 12
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, đôi mắt vốn đờ đẫn không ánh sáng của Văn Trọng Bình rốt cuộc khôi phục một tia sáng, thần hồn vốn không còn chút phản ứng nào từ lâu bỗng xuất hiện chút d.a.o động.
Dù cho vô cùng mỏng manh, nhưng cũng chứng tỏ sự thật rằng Văn Trọng Bình chưa c.h.ế.t hẳn.
Văn Trọng Bình chậm rãi ngẩng đầu lên, trong cổ họng phát ra một tiếng cười khàn đặc dữ tợn.
“Người ngoại tộc, đám người ngoại tộc hèn mọn các người, ta sẽ khiến các người phải trả giá đắt!”
Một sợi thần thức mỏng manh này cũng đủ để điều động tu vi Tàng Phong kỳ trong người hắn, đám người nhanh chóng bỏ chạy về các hướng, nhưng lúc này đã quá muộn.
“Nếu không phải hồn đèn trong tộc còn một sợi thần thức của ta, ta cũng không xem được một trò hay thế này rồi, các người nói đúng không?”
Văn Trọng Bình hơi mỉm cười, không gian xung quanh theo động tác của hắn cuốn lên lốc xoáy linh lực đáng sợ.
Cố Diệp Phi
Thư Thần Quân hung bạo hét lên: “Hắn muốn tự bạo! Chạy mau!”
Hai chữ “tự bạo” khiến đám người kinh hãi.
Mấy trăm năm trước, vô số sinh vật dưới Thâm Uyên thông qua thang trời tập kích Trung Châu, trong một đêm mấy thành trì ở biên cảnh Trung Châu m.á.u chảy thành sông, lúc đó một tu sĩ vừa lên Hóa Thần cảnh đã tự bạo, cùng đồng quy vu tận với đám sinh vật ở Thâm Uyên kia.
Hắn tự bạo không chỉ g.i.ế.c c.h.ế.t mấy vạn sinh vật Thâm Uyên, đồng thời còn khiến cả khu vực đó biến thành đất hoang.
Thành trì, rừng cây, sông ngòi, tất cả mọi sự sống đều biến mất.
Tất cả những gì còn lại là vùng đất hoang tàn và nứt nẻ trải dài hàng nghìn dặm.
Tu sĩ vừa tới Hóa Thần cảnh tự bạo đã có uy lực đáng sợ như vậy, huống chi là Văn Trọng Bình - một người đã là Tàng Phong kỳ, chỉ thiếu một bước nữa là tới Thái Hư cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-307.html.]
Giờ khắc này, trong lòng tất cả mọi người đều tràn ngập tuyệt vọng.
Trong tiếng cười dữ tợn của Văn Trọng Bình, toàn bộ linh lực bao bọc lấy hắn, hóa thành một luồng ánh sáng trắng, chẳng bao lâu nữa sẽ khiến mọi người phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, trên một đỉnh núi khác, lại có một giọng nói vang lên rõ ràng bên tai mọi người.
...“Hôm nay mấy con côn trùng trong núi ồn ào quá, làm phiền đến cả giấc ngủ của sơn nhân ta.”
Những lời này không nhẹ cũng không nặng, như thể người này thực sự bị quấy rầy sau một giấc mơ đẹp, chỉ là một lời phàn nàn đơn giản kèm theo chút không vui sau khi tỉnh dậy.
Một câu nói rất đỗi bình thường lại có vẻ đặc biệt đột ngột khi được nói trong hoàn cảnh thế này.
Khắp nơi đều là tiếng la hét, chạy trốn và khóc lóc, còn có động tĩnh đáng sợ của năng lượng trời đất khi Văn Trọng Bình tự bạo, nhưng những lời này lại truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng, ai nấy nghe xong đều cảm thấy sợ hãi.
Chỉ có Sở Tư Niên nhận ra giọng nói này trong lúc hỗn loạn.
“Sư tôn?” Hắn ngơ ngác nhìn về phía cách đó không xa.
Nói xong, vị thế ngoại cao nhân tự xưng là sơn nhân kia dẫm nhẹ lên mây bước tới, trình độ lảo đảo xiêu vẹo của người kia có thể phân cao thấp với “Chuyển Lục Bình” của Ngọc Trọng Cẩm.
Trong cơn hoảng loạn, không ai có thể nhìn rõ người này trông như thế nào mà chỉ để ý đến bình rượu treo trên thắt lưng vì nó quá to và rất dễ thấy.
Lão ngẩng đầu nốc hết nửa bình rượu, mắt say lờ đờ nhập nhèm đi tới trước mặt Văn Trọng Bình đang tích tụ năng lượng để tự bạo, đưa tay ra nhẹ nhàng chọc tan linh áp đã tích đầy, chỉ cần đụng nhẹ một cái là sẽ lập tức nổ tung của Văn Trọng Bình.
Trong tay người vừa tới, chuyện này đơn giản như nhào bột vậy.
Lão duỗi tay tản linh áp như sắp thành thực chất bên cạnh Văn Trọng Bình ra, sức mạnh có uy thế như có thể hủy thiên diệt địa lập tức biến mất.
Văn Trọng Bình không cam lòng nói: “Ngươi là ai? Tại sao lại ngăn cản ta?!”