XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 296
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:49:06
Lượt xem: 17
Kỳ Niệm Nhất nhìn vẻ mặt mừng như điên của đám người Nam Cảnh dưới đài, trong nháy mắt, đột nhiên nàng hiểu ra tóc trắng của Tạ Thiên Hành từ đâu mà ra.
Ngón tay nàng nhúc nhích, ra hiệu về phía khán đài Thương Hoàn cách đó không xa, bị Lư Thu Đồng tinh mắt nhìn thấy, tay Lư Thu Đồng b.ắ.n ra hai viên đan dược tròn trịa, bị nàng đón được.
"Ăn."
Nàng và Tạ Thiên Hành đứng gần nên không ai nghe thấy nàng nói nhỏ câu này.
Tạ Thiên Hành rũ mắt, trong mắt hiện lên cảm xúc cực kỳ phức tạp, ăn đan dược mà nàng nhét vào trong tay.
Bên này, nam tử đột nhiên xuất hiện trên đài dùng một ngón tay vẽ khiến ánh sáng tràn ra giữa không trung, rồi đột nhiên có một cái trận bàn bao vây lấy Tạ Thiên Hành.
Nam tử đối diện mặc pháp bào của trận pháp sư cao giai, khác với dáng vẻ chật vật mời Ôn Hoài Du trong mưa ngày ấy, sau khi ăn mặc sạch sẽ thì đúng là mang tới cảm giác vô cùng áp lực.
Cố Diệp Phi
Đệ tử của Thượng Dương Môn đều kinh hô: "Thất Sơ đại sư bá?"
Người này, đúng là sư tôn của Lục Thanh Hà, Thất Sơ chân nhân của Thượng Dương Môn.
Thất Sơ bước trên mây mà đến, trận bàn màu trắng treo lơ lửng chỗ khác, cách không nhìn Tạ Thiên Hành.
Giọng nói vang như tiếng chuông, từng chữ chất vấn.
"Thủ đồ Thương Hoàn, Tạ Thiên Hành. Dùng ẩn trận làm ám chiêu cắt đứt linh mạch của độ đệ ta. Ngươi, tưởng Thượng Dương Môn ta không có ai à!"
"Cuối cùng vẫn đến." Tạ Thiên Hành nhắm mắt lại, than nhẹ một tiếng ở trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-296.html.]
Một câu của Thất Sơ chân nhân làm dấy lên ngàn tầng sóng.
Có người không hiểu quy định bên trong của trận pháp sư nên thắc mắc hỏi: "Ẩn trận là có ý gì? Sao lại là ám chiêu?"
Có người giải thích: "Cái gọi là ẩn trận, chính là khi hai bên đều là trận pháp sư chiến đấu với nhau, một bên giấu trận bàn đi, vào mấy trăm năm trước thì đây là thủ đoạn dùng để ám sát, bây giờ đã sớm bị trận pháp sư hợp lại ra lệnh cấm rõ ràng."
Trận pháp sư dưới đài đều khó có thể tin: "Bây giờ mà vẫn còn người dám dùng ẩn trận đối địch sao? Là muốn công khai làm kẻ thù với tất cả trận pháp sư à?"
Cuối cùng cũng có người bừng tỉnh: "Khó trách hôm đó hắn và Lục sư huynh luận đạo, rõ ràng trong tình huống cảnh giới tu vi thấp hơn Lục sư huynh nhưng không chỉ đánh lưỡng bại câu thương với Lục sư huynh, mà hắn còn bị thương nhẹ hơn Lục sư huynh rất nhiều, hóa ra là vì hắn ẩn trận."
Tạ Thiên Hành rũ mắt nhìn trận bàn màu trắng dưới chân, tóc trắng tung bay theo gió.
Đám người Văn gia dưới đài thấy mái tóc trắng này của hắn thì vẻ mặt vừa vui sướng vừa kiêng kị, không ai giống ai, cực kỳ phức tạp.
Ánh mắt Thất Sơ chân nhân như đao: "Ngày ấy, ngươi ẩn trận đối chiến, ý định ban đầu là đánh c.h.ế.t đồ nhi của ta trên vân đài, nhưng bị lôi kiếp do người khác độ kiếp quấy rầy, phá hủy kế hoạch của ngươi, khiến Thanh Hà có cơ hội lấy lại sức, hắn mới có thể dùng Hộ Tâm Trận trốn thoát được, nhưng cũng vì thế mà linh mạch đứt đoạn, ta nói có đúng không?"
Tạ Thiên Hành lạnh nhạt trả lời: "Nếu ta không thừa nhận thì có phải ngài sẽ kích hoạt Tố Mộng Trận dưới chân chúng ta, tái hiện lại cảnh tượng trận chiến của ta và Lục đạo hữu lúc ấy có phải không?"
Hắn nhẹ giọng nói: "Muốn khởi động Tố Mộng Trận thì trận pháp phải thông qua ký ức của Lục đạo hữu, vậy nên chứng tỏ bây giờ Lục đạo hữu đã tỉnh lại rồi, cũng không có nguy hiểm về tính mạng, ta nói có đúng không?"
Thất Sơ lạnh lùng nói: "Thanh Hà tỉnh rồi, tính toán của ngươi đã thất bại, còn muốn biện hộ gì không?
Ngươi sử dụng phương pháp ẩn trận trong chiến đấu, ngươi, có dám thừa nhận hay không?"
Tạ Thiên Hành ngẩng đầu mà biểu cảm không thay đổi chút nào, vẻ mặt không chút ăn năn hối cải nào của hắn lọt vào mắt Thất Sơ, khiến Thất Sơ phẫn nộ hơn.