XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 293
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:48:20
Lượt xem: 17
Nàng nói nhỏ: "Ta cũng phải lấy ra một vài kiếm pháp của mình mới có thể đối phó được với trận pháp ngươi sáng chế riêng vì ta, không phải sao."
Vì ánh sáng trong mắt nàng nên Tạ Thiên Hành lui lại nửa tấc, lúc xoay người thì nghe thấy giọng nói của Kỳ Niệm Nhất:
"Đây cũng là kiếm thức mới mà ta vừa sáng chế ra vào mấy ngày trước, đây là trận chiến mở màn từ khi ra đời, ngươi là đối thủ đầu tiên."
Nàng hơi ngẩng đầu, cằm khẽ nâng, lộ ra nụ cười hiếm thấy, mang theo một chút khí phách tuổi trẻ hiếm thấy trên mặt nàng.
"Kiếm này tên là - Vô Phong."
Nói xong, đột nhiên xung quanh trường kiếm lơ lửng trước người nàng xuất hiện vô số bóng kiếm tối đen, mỗi một bóng kiếm đều chỉ lớn tầm một phần mười bản thể của Phi Bạch.
Bóng kiếm tối đen mang tới cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ, tựa như cảm khác mà khe không gian mang tới cho mắt nàng, có loại ảo giác đáng sợ rằng nó sắp cắn nuốt hết mọi thứ.
Mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán nàng, hiện tại muốn khống chế một kiếm này, đối với nàng mà nói thì vẫn còn hơi miễn cưỡng.
Nhưng để phá vỡ trận pháp này, vậy là đủ rồi.
Trong tiếng kinh hô của mọi người, bóng kiếm màu đen mỏng như cánh ve đồng loạt phóng ra, lại khựng lại bất động tại một chỗ nào đó trên không trung.
Chỉ có Kỳ Niệm Nhất và Tạ Thiên Hành biết, tất cả bóng kiếm này đều c.h.é.m chính xác vào cái khe duy nhất trong không gian sai lệch giữa hai người họ.
Rồi sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, vô số bóng kiếm màu đen nhanh chóng hội tụ, từ kích cỡ chừng một phần mười bản thể Phi Bạch hội tụ thành một thanh kiếm vô hình còn cao hơn dãy núi, còn dài hơn con sông.
Thnah kiếm vô hình khổng lồ này chậm rãi nâng lên theo động tác của Kỳ Niệm Nhất, đủ để che trời, che ban ngày lại giống như đêm tối, u ám không ánh sáng.
Thanh kiếm này như là bóng đêm treo trên đỉnh đầu mọi người.
Tạ Thiên Hành nghe thấy rõ ràng có tiếng vỡ vụn của thứ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-293.html.]
Thanh kiếm khổng lồ c.h.é.m nát khe không gian vặn vẹo trong trận bàn, lao thẳng về phía Tạ Thiên Hành.
Ngăn không được.
Đây là suy nghĩ duy nhất của hắn vào giờ phút này.
Nhưng, mặc dù ngăn không được, nhưng hắn cũng muốn dốc hết sức để liều một phen.
Trong chớp mắt, trận phá.
Lúc trận phá, trận bàn cũng vỡ vụn theo, trận bàn khổng lồ này đã bao trùm hoàn toàn khán đài, lúc vỡ vụn phát ra ánh sáng đỏ chói mắt, khiến mắt người khác nhức mỏi.
Thanh kiếm khổng lồ mang theo khí thế như thái sơn đè xuống, thế không thể đỡ.
Nhưng ánh mắt Tạ Thiên Hành vẫn lạnh thấu xương, trong tay cầm linh binh bản mạng, chính là Phần Thiên Vân Đồ mà hắn thu hoạch được ở Vô Vọng Hải.
Trong Vân Đồ ghi lại tất cả những trận đồ từng xuất hiện từ mấy trăm năm trước cho tới bây giờ, mà mấy ngàn cách vẽ trận đồ trên tấm Vân Đồ này, hắn đã thuộc lòng rồi.
Không còn át chủ bài, bây giờ hắn chỉ đang giãy giụa trước khi c.h.ế.t thôi.
Vân Đồ tung bay phía sau hắn, hết trận bàn này tới trận bàn khác xuất hiện theo động tác của hắn, rồi sau đó lại bị nghiền nát thành bột mịn dưới uy áp của thanh kiếm khổng lồ tối đen.
Khiến hắn cảm thấy mình hoàn toàn không thể ngăn cản, chỉ là con kiến dưới thanh kiếm khổng lồ này thôi.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên trong đời được ra chiêu thỏa thích mà không cần nương tay, giống như muốn trút hết chút nhiệt tình cuối cùng.
Cố Diệp Phi
Như thế, cũng coi như thật sự dứt khoát.
"Chiêu kiếm đáng sợ thật, tiểu công tử, nếu hôm đó nàng dùng một kiếm này trong trận chiến giữa các ngươi thì ngươi có thể cản lại được không?" Có người ở Tiên Minh hỏi như thế.
Ngọc Trùng Cẩm nghiêm túc trả lời: "Ta sẽ không chặn lại mà sẽ chống đỡ chính diện. Gặp được chiêu kiếm như thế, dù là ý định ngăn cản hay trốn tránh gì cũng vô dụng thôi, mà nếu đã thế, còn không bằng nghênh chiến chính diện, dốc hết sức để phá."