XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:01:18
Lượt xem: 16
Hắn ta đang ở bên trong cho nên không thấy chân tướng, mà lúc này dưới đài đã có một số người xem thi đấu nhìn ra manh mối.
Có người không thể tin tưởng nói: “Nàng… hoàn toàn không có trốn đi.”
Sự bất an trong lòng của Tang Tự Ninh bắt đầu phóng đại khi thời gian đấu pháp bị kéo dài đến nỗi vượt qua dự đoán của hắn ta.
Trời sinh tiên cốt, thuấn phát pháp thuật, nếu ngay cả đối thủ cũng không tìm thấy thì hoàn toàn là không chỗ thi triển.
Hắn ta không tin tà mà lại lần nữa mở màn lửa ra, liên tục vô duyên vô cớ tiêu hao linh lực đã làm cho hắn ta có chút vô lực, nhưng khi lòng phòng bị của hắn ta có chút buông lỏng thì chính là thời khắc Kỳ Niệm Nhất ra tay.
Trong biển lửa, linh lực mơ hồ cuồn cuộn, Tang Tự Ninh bực bội cho nên không có phát hiện.
Rồi sau đó, ngọn lửa chợt thay đổi.
Bởi vì gió nổi lên.
Gió nhẹ đến gần như làm cho người ta không cảm nhận được hướng đi của ngọn lửa thay đổi, ngọn lửa gào thét đốt lên mặt của Tang Tự Ninh, quỷ dị mà phá vòng bảo hộ huyền thủy của hắn ta.
Tang Tự Ninh đầy mặt khó tin, theo bản năng tung ra chưởng tâm lôi để phòng ngự.
Sau khi ánh lửa tắt, trên vân đài không biết khi nào nổi lên từng trận hơi nước, cuốn theo một mùi nước biển.
Sau khi chưởng tâm lôi nổ tung lôi quang lây nhiễm vào trong hơi nước, toàn bộ vân đài đều dựng lên lôi võng tư tư rung động, nhìn thì cảm thấy cực kỳ đáng sợ, như là giây tiếp theo sẽ bổ người ta thành than cốc.
Cổ tay của Tang Tự Ninh run lên, hắn ta thậm chí trở thành đối tượng công kích đầu tiên của lôi võng phía trên vân đài, mắt của hắn ta lộ ra hoảng sợ, nhìn lôi quang bao vây hắn ta ngược lại, lúc này mới nhớ tới phải bấm tay niệm thần chú.
Trong tầng mây, kiếm quang thanh diệu chợt lóe, trường kiếm xâu hai tay của Tang Tự Ninh thành một chuỗi, cùng nhau xuyên thủng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-237.html.]
Kỳ Niệm Nhất rốt cuộc xuất hiện ở trên vân đài, mà giờ phút này thắng bại đã rõ.
Nàng bình tĩnh dạo chơi trong sân có lôi quang đầy trời, không bị một chút ảnh hưởng nào.
Cố Diệp Phi
Trên đài chỉ còn lại tiếng kêu rên đau khổ của Tang Tự Ninh.
Kỳ Niệm Nhất rút kiếm ra, Tang Tự Ninh hoàn toàn không thể chịu đựng được đau đớn, sau khi ngã xuống đất còn run rẩy một hồi.
Lúc này lôi quang mới biến mất, đối thủ thích dùng chưởng tâm lôi tra tấn người khác, rốt cuộc là gieo gió gặt bão bị chưởng tâm lôi của mình bổ trúng.
Kỳ Niệm Nhất cúi người, nhìn Tang Tự Ninh bị điện giật đến đầy mặt cháy đen vặn vẹo không thể chịu đựng được chảy ra nước mắt sinh lý, đạm thanh nói: “Trời sinh tiên cốt mặc dù tốt, nhưng… nó là của chính ngươi hay sao?”
Thấy đáy mắt của Tang Tự Ninh hiện lên sự sợ hãi, Kỳ Niệm Nhất biết mình đánh cược chính xác.
“Xem ra, ta nói đúng.”
Kỳ Niệm Nhất ngồi xổm bên cạnh hắn ta, dù bận vẫn ung dung mà nhìn bộ dạng hắn ta bị sét đánh đầy mặt đau đớn.
Tang Tự Ninh gian nan mà ngập ngừng, nhưng cái gì cũng không nói nên lời.
“Ồ, ta quên mất, hiện tại ngươi không nói được, bị tê liệt rồi.” Kỳ Niệm Nhất nhếch môi, trở tay thọc một cái lỗ thủng trên người hắn ta, còn an ủi nói: “Yên tâm, ta nắm giữ sức lực cũng không tệ lắm, ngươi không c.h.ế.t được.”
Chỗ tốt của việc có một đại sư huynh làm y tu ở chỗ này, khi nàng còn bé Ôn Hoài Du đã dạy nàng phân biệt các bộ phận quan trọng và huyệt vị trên cơ thể người, tuy rằng lúc trước Ôn Hoài Du là căn cứ vào ý tưởng dạy nàng một ít y thuật cơ sở để bảo vệ bản thân, ngày sau bị thương tự mình cũng có thể trị liệu đơn giản.
Hoàn toàn không nghĩ tới sau khi Kỳ Niệm Nhất lớn lên sẽ dùng tri thức hắn dạy để phán đoán đ.â.m chỗ nào không c.h.ế.t người.
Vẻ mặt của người xem dưới đài vặn vẹo một trận.
“Đây, đây chỉ nhìn cũng đau rồi.”