XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:57:24
Lượt xem: 13
Hôm nay là ngày gì vậy a.
Ngọc Trùng Cẩm nhìn quanh rồi ngạc nhiên nói: “Trùng hợp vậy, thì ra mọi người đều ở đây, xem ra quán thịt nướng này rất nổi tiếng.”
Cố Diệp Phi
Hắn nói xong thì nở nụ cười, tiểu công tử kim tôn ngọc quý khi cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy tựa như mặt trời xuyên thấu qua nóc nhà, chiếu vào mọi người.
Trong nháy mắt Kỳ Niệm Nhất không đành lòng nhìn thẳng.
Nếu chỉ nói về ngũ quan của Ngọc Sanh Hàn và Ngọc Trùng Cẩm thì bọn họ rất giống, là kiểu liếc mắt qua một cái thì sẽ nhận sai người.
Nhưng hai người bọn họ chưa từng bị người khác nhận lầm, là bởi vì khí chất hai người khác nhau quá lớn. Giờ phút này nhìn Ngọc Trùng Cẩm mang khuôn mặt tương tự như Ngọc Sanh Hàn mà cười như vậy... nụ cười tỏa nắng. Nàng cảm thấy hết sức quái dị.
Bên này, Lê Nhạn Hồi cầm kiếm đứng đối diện Tang Tự Ninh, chờ hắn ta đưa ra một lời giải thích. Sở Tư Niên thì cầm Phàn Minh Nguyệt đứng ở phía sau hắn ta, mắt sáng như đao.
Tạ Thiên Hành chậm rãi bước vào và ngồi đối diện với Tang Tự Ninh, hắn tự rót cho mình một ly trà.
Sắc mặt Tang Tự Ninh có chút âm trầm, hắn ta nghẹn lời một chút, rồi chậm rãi nở nụ cười, nói: “Sao, ta nói không đúng sao?”
Hắn ta chỉ về Kỳ Niệm Nhất đứng hành lang lầu hai: “Nếu không phải nàng ta là đồ đệ của Mặc Quân, nàng ta dựa vào cái gì mà có thể lấy được thần kiếm?”
Có người nhớ lại trận chiến đoạt kiếm ở Vô Vọng Hải, giải thích: “Ta nói một câu công bằng, mọi người không biết trận chiến đoạt kiếm ngày đó kịch liệt tới cỡ nào đâu, Kỳ đạo hữu là dựa vào bản lĩnh thực sự của mình mà cướp được thần kiếm.”
Kỳ Niệm Nhất yên lặng quay đầu nhìn Phi Bạch ở phía sau, Phi Bạch vẻ mặt vô tội nhìn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-224.html.]
Tuy người này đang nói giúp nàng, nhưng sao nghe như thế nào cũng thấy như đang nói nàng cường đoạt dân nam vậy.
Ngọc Trùng Cẩm xen ngang giữa mấy người: “Không thì... chúng ta có chuyện gì thì vào bàn nói?”
Lê Nhạn Hồi chậm rãi nhíu mày: “Đạo hữu có ý gì?”
Ngọc Trùng Cẩm giơ tay gọi tiểu nhị: “Cho chúng ta một nhã gian lớn một chút.” Hắn xoay người nhiệt tình mời Kỳ Niệm Nhất và Tiêu Dao Du: “Hai vị, cùng nhau đi!”
Kỳ Niệm Nhất và Tiêu Dao Du liếc nhau, bọn họ hiểu ý của đối phương. Kỳ Niệm đưa tay ra sau lưng ra hiệu bảo Diệu Âm rời khỏi chỗ này, miễn cho người ở đây thấy nàng ta rồi bị chặn lại.
Mấy phút sau, tám người đối mặt nhìn nhau trên bàn, ai cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành cái dạng này.
Cùng với... tầm mắt mọi người yên lặng nhìn về phía Ngọc Trùng Cẩm đang ăn vui vẻ.
Càng không nghĩ tới tiểu công tử Tiên Minh, Ngọc Trùng Cẩm trên đài đấu pháp ra tay tùy ý tiêu sái quả quyết, lại gần gũi như thế.
Khách khứa trong quán trà thấy giờ phút này đã tập hợp đủ tám người sẽ tham gia trận luận đạo quyết chiến kế tiếp, thì bọn họ thở chậm lại và thậm chí là nhìn không chớp mắt. Họ muốn biết lần đầu tiền tám người này tề tựu ở bên ngoài sẽ có phản ứng gì.
Có người âm thầm tính toán trong lòng. Người chiến thắng cuối cùng của Nam Hoa luận đạo là tượng trưng cho sức mạnh chiến đấu mạnh nhất của các tu sĩ trẻ tuổi thuộc thế hệ này. Vì vậy, mỗi lần tổ chức sẽ có rất nhiều người chú ý đến nhà nào giành sẽ được vị trí người đứng đầu của Nam Hoa luận đạo. Tranh giành vị trí đứng đầu, không chỉ là các tu sĩ tham gia tranh đấu, mà còn là sự âm thầm cạnh tranh cao thấp của các môn phái. Cũng có một vài môn phái nhìn trúng tán tu có biểu hiện xuất sắc, rồi cố gắng chiêu mộ nhân tài cho môn phái mình.
Có người phát hiện từ lâu, Nam Hoa luận đạo lần này cuối cùng còn lại tám người.
Hai người đến từ Thương Hoàn, theo thứ tự là đệ tử của Đại Thừa Cảnh Mặc Quân và đệ tử Thái Hư Cảnh Linh Hư Tử.