XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 223
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:57:09
Lượt xem: 27
“Sao?” Tang Tự Ninh trầm giọng, hắn ta tỏa linh áp ra khắp quán trà: “Ta nói khoác?”
Trong nhã gian bốn người nhìn nhau, Mộ Vãn chần chờ nói: “Kim Đan cảnh đỉnh phong?”
Tiêu Dao Du nhíu mày: “Lúc Tang Tự Ninh mới tới tham gia Nam Hoa luận đạo là tu vi Kim Đan trung kỳ, qua hai trận luận đạo tấn thăng Kim Đan hậu kỳ. Bây giờ mới qua mấy ngày vậy mà đã đột phá tới Kim Đan đỉnh phong? Tốc độ này còn nhanh hơn ngươi, thật không thể tưởng tượng nổi.”
Kỳ Niệm Nhất đứng bên cửa sổ nhìn xuống thì thấy Tang Tự Ninh đang cười ngạo mạn dưới lầu, mắt nàng sáng lên rồi nhìn lại, nàng thu hết tin tức Tang Tự Ninh vào đáy mắt.
[Tằng tôn của tông chủ Nguyệt Độc Tông tiền nhiệm / biểu đệ Ngọc Sanh Hàn – Tang Tự Ninh – Kim Đan cảnh (đỉnh phong)]
Không chỉ như thế, mỗi một tấc xương cốt trên người hắn ta đều toát ra một loại thanh nhuận ngọc sắc, tiên khí bốn phía từ đầu đến chân, ngọc chất thiên thành.
Một bộ tiên cốt hoàn chỉnh.
Tu giả tầm thường nếu dùng công pháp rèn tiên cốt, ít nhất cũng phải tốn hơn mấy trăm năm đến hơn ngàn năm mới có thể miễn cưỡng rèn xong bộ tiên cốt hoàn chỉnh.
Kỳ Niệm Nhất bây giờ cách Nguyên Anh chỉ còn một đoạn ngắn, nhưng chuyện rèn kiếm cốt chỉ mới được một phần ba.
Nàng đã hỏi qua đại sư huynh và nhị sư huynh, dù là tu sĩ Hóa Thần Cảnh như bọn họ thì việc rèn tiên cốt cũng tuyệt đối không thể hoàn thành.
Chẳng lẽ Tang Tự Ninh thật sự có tiên cốt thiên thành?
Trước đó có một người trời sinh có tiên cốt là Ngọc Trùng Cẩm, dựa vào thiên tư này, hắn mười tám tuổi tấn thăng Nguyên Anh cảnh, trở thành tu sĩ Nguyên Anh trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.
Cố Diệp Phi
Bây giờ chẳng lẽ Ngọc gia còn một người nữa sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-223.html.]
Nàng nghĩ như thế và rồi trong lòng nổi lên sự hoài nghi sâu sắc, trực giác nói cho nàng rằng, Tang Tự Ninh là đột phá lớn nhất trong vụ án An Vương hoán cốt ở Tây Kinh.
Vừa nghĩ tới đây thì dưới lầu lại truyền đến một trận xôn xao.
“Lời này của ngươi nghe rất tự tin nha, cảm thấy mình đứng đầu được sao? Ta thấy chủ nhân Thần Kiếm mạnh hơn ngươi nhiều.”
“Cho dù không đứng đầu thì cũng là ba hạng đầu.” Tang Tự Ninh khinh thường nói: “Một nữ nhân dựa vào sư tôn thượng vị mà thôi, Mặc Quân lánh đời nhiều năm, ai biết còn---”
Hắn ta xoay người muốn đối diện với người vừa nói, lại phát hiện đối phương chính là Ngọc Trùng Cẩm.
Không chỉ như thế, bên cạnh Ngọc Trùng Cẩm còn có người có cảnh giới cao nhất trong lần luận đạo này, Lục Thanh Hà của Thượng Dương môn.
Cùng lúc đó, trong quán trà có mấy người khác chậm rãi xuống lầu, vén rèm cửa lên.
Dáng vẻ cao gầy của Lê Nhạn Hồi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hắn nhìn Tang Tự Ninh, nghiêm túc nói: “Nếu đạo hữu đã nói như thế, thì ta muốn biết vì sao không thể dựa vào sư tôn.”
“Đúng vậy, ta cũng muốn biết.” Sở Tư Niên và một đám đệ tử Thanh Liên kiếm phái bên trong đám người đứng lên.
Mà lúc này, Tạ Thiên Hành từ ngoài cửa chậm rãi bước vào.
Mọi người ngừng thở và hoảng hốt nhớ tới, trong thiên hạ có năm vị cường giả Thái Hư cảnh thì có ba vị đệ tử đều ở chỗ này. Lại còn có con trai của Ngọc minh chủ và hai vị khác của Minh gia, một vị là Minh lão thái gia và một vị là tiểu thiếu gia Minh Lạc, người vừa bại bởi Lục Thanh Hà ở vòng trước và bỏ lỡ trận chiến cuối cùng.
Có tiếng bước chân trên lầu phá vỡ sự yên tĩnh của cả phòng, mọi người nhìn qua tiếng bước chân. Thì thấy chủ nhân thần kiếm vừa rồi bị Tang Tự Ninh khinh thường, giờ đang ôm kiếm đứng ở hành lang lầu hai. Bên cạnh nàng là Tiêu Dao Du dựa vào có nhiều linh sủng mà chen chân vào trận quyết chiến.
Mọi người bây giờ mới phản ứng lại, Nam Hoa luận đạo trận cuối chỉ còn lại tám người đứng đầu, giờ phút này tất cả đều đứng trong quán trà, chính thức tụ tập đủ.