XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:55:37
Lượt xem: 19
Xuyên thấu qua quầng sáng mờ đó, hai người đã đánh nát vân đài, giẫm lên hư không, đao kiếm giao nhau.
Người đời cảm thấy đao mạnh ở chỗ đao chỉ tiến chứ không lùi. Đao là vũ khí chỉ có một lưỡi, lúc hướng lưỡi đao về phía trước thì hoàn toàn không cần lo gì về phía sau.
Còn kiếm là chúa của trăm lưỡi, mang theo hai lưỡi.
Khi kiếm phong của một lưỡi đối địch thì lưỡi còn lại sẽ hướng về bản thân kiếm giả.
Điều này khiến kiếm giả có thêm sự cẩn thận và tấm lòng nhân từ thiện lương.
Người cầm lưỡi d.a.o sắc bén trong tay, cuối cùng sẽ có ngày có thêm sự sắc bén.
Nhưng giờ phút này đao khách trên đài lại dùng sống d.a.o để đón lấy kiếm phong của đối thủ, để lưỡi đao hướng về mặt mình.
Mà đôi tay cầm kiếm của kiếm giả, tay nàng có m.á.u tươi nhỏ giọt xuống sơn cốc dọc theo cổ tay, không nghe tiếng vang.
Kỳ Niệm Nhất cảm nhận được sức của đối phương yếu dần, nhưng Mộ Vãn vẫn dùng chút sức lực cuối cùng của mình để nắm lấy trường đao, đè về phía kiếm phong của nàng.
Giọng Mộ Vãn khàn khàn: "Ta vẫn luôn, vẫn luôn rất ghét... Bản thân mình."
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất nói: "Dù ngươi muốn ghét ta thì cũng không sao."
"Ta không muốn, ta không muốn ghét ngươi."
Cuối cùng Mộ Vãn cười khẽ.
Vào thời khắc ấy, tất cả mọi người cảm thấy, cô nương có vết sẹo dữ tợn trên mặt này, không ngờ lúc cười rộ lên lại đẹp như thế.
Sức ở đối diện biến mất, Mộ Vãn rũ hai tay,thức hỗn loạn, sắp rơi xuống từ giữa không trung.
Người gác trận vội vàng tính đón, lại thấy Kỳ Niệm Nhất đút kiếm vào vỏ rồi sau đó bế ngang Mộ Vãn.
Nàng cảm thấy đủ loại cảm xúc, sau khi dùng chiêu kiếm mạnh nhất thì cánh tay đã không còn sức nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-217.html.]
Mùi hương thoang thoảng tới gần.
Là một đóa trâm hoa, bay lơ lửng rồi ném lên người nàng.
Kỳ Niệm Nhất ngơ ngác quay người nhìn lại, trong đám người, Diệu Âm cười cong mắt như vầng trăng rằm.
Ném cho nàng một đóa trâm hoa từ xa xa.
Trâm hoa mà Diệu Âm ném tới đánh thức những người đắm chìm trong cảm xúc từ trận đấu sáng khoái vừa rồi.
Sau một thoáng yên tĩnh, cuối cùng trên khán đài cũng vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy.
Rất nhiều kiếm giả và đao khách sau khi xem xong trận chiến này, phát ra tiếng gào to, sau đó ngồi xuống đất đả tọa ngay tại chỗ, là tâm cảnh có tiến bộ, chuẩn bị tiến giai ngay tại chỗ.
Những người gặp tình huống này không phải số ít, thậm chí còn có vài vị muốn đột phá từ Trúc Cơ Cảnh lên đến Kim Đan Cảnh.
Người gác trận vừa mới xử lý xong tình hình hỗn loạn bên này, lại thấy bên kia có người chuẩn bị độ kiếp ngay tại chỗ, trước mắt lập tức tối sầm, hô to không ngớt: "Từ từ đã, không thể kéo sét tới đánh chỗ này nữa đâu, chịu không nổi!"
Nhưng lúc này lôi kiếp đã tới, sao có thể cản lại được.
Tất cả người gác trận ở đây đều căng thẳng nhìn khán đài xem thi đấu nối liền nhau, sợ vừa rồi có một vân đài bị đánh nát, bây giờ lại thêm mấy khán đài xem thi đấu bị bổ nát.
Những giả giả xem thi đấu còn lại đã rút lui, chừa lại không gian cho bọn họ.
Hai vị chưởng giáo vẫn luôn ẩn nấp trong khán đài trên mây hiện thân, lão giả râu dài thuận tay bày ra một cái kết giới, phụ nhân xinh đẹp thì cười nói với người gác trận: "Để ta hộ pháp cho bọn họ, mặc kệ bọn họ đi, rất nhiều người cả đời chưa chắc có được một lần ngộ đạo, đây là chuyện tốt."
Người gác trận đành hậm hực cáo lui, đồng thời trong lòng còn thấy cực kỳ hâm mộ, có thể được hai vị tu sĩ Hóa Thần Cảnh hộ pháp cho độ kiếp, thật sự rất may mắn.
Mà lúc này Kỳ Niệm Nhất đang vội vàng nhận trâm hoa và vân phù.
Lần này trâm hoa và vân phù mà nàng nhận được còn nhiều hơn so với trận mở màn.
Bởi vì vân đài đã hỏng nên mọi người chỉ có thể ném vân phù và trâm hoa lên người Kỳ Niệm Nhất, trên trâm hoa và vân phù có mùi của các loại huân hương, đổ ập tới đây khiến nàng thấy hoa mắt chóng mặt.